SỔ TAY THƯỜNG DÂN Tưởng Năng Tiến: Vẫn Chuyện Phương Nam Và
Công An
Đang sống yên lành và được ưu đăi (bỗng dưng) ngày 30 tháng10 năm 1956, Nguyễn
Mạnh Tường lên tiếng phê phán đường lối và chính sách cai trị của đảng Cộng Sản
Việt Nam - qua một bài tham luận, đọc trước phiên họp của Mặt Trận Tổ Quốc. Ông
bị cho … về vườn để đuổi gà và giữ nhà cho vợ, không lâu, sau đó. V́ không có
vườn để về (và không có gà để đuổi) nên ông cụ vẫn tiếp tục sống lêu bêu giữa
ḷng Hà Nội.
Cắt khẩu phần lương thực, mở chiến dịch bôi bẩn, và cô lập cả gia đ́nh đương sựï
khiến mọi người xung quanh đều phải sợ hăi mà xa lánh… đều là những đ̣n thù chí
tử - đối với những nạn nhân phải sống trong chế độ công an trị và tem phiếu.
Nguyễn Mạnh Tường bị trúng đ̣n (và thấm đ̣n) thấy rơ, như ông cho biết sau này -
qua hồi kư:
"Nhà tôi ước mơ bán thuốc lá lẻ trên vỉa hè, nhưng không làm sao kiếm nổi vốn
liếng và tiền đấm mơm cho công an và cán bộ thu thuế để bọn họ cho chúng tôi
được yên thân."(tr. 253).
"Tôi phải làm ǵ bây giờ? Tôi không thể đạp xích lô như vài đồng nghiệp trẻ,
không phải v́ sợ những lời thị phi, nhưng chỉ v́ tôi đă già rồi." (tr. 255).
"Bạn bè cho gia đ́nh tôi một con chó rất khôn. Chó có tuổi, chúng tôi chẳng c̣n
ǵ cho con vật đáng thương ăn cả. Con chó kiệt sức rơi nước mắt, buồn bă vĩnh
biệt chủû." (tr. 256).
"Trong chế độ này đói kém là chuyện thường. Nước da nhà tôi và con gái tôi xanh
mét, tấm thân gày g̣. Nhưng cả hai cắn răng chịu đựng, họ sợ làm tôi buồn nên
chỉ khóc thầm trong đêm khuya. Tôi biết lắm nhưng giả vờ không biết. Tôi cũng
không ngăn được giọt lệ sót sa khi thấy vợ con cắn răng chịu đựng bao nỗi cực
khổ, không có hạt cơm lót bụng." (tr. 256-257 trích từ Lê Đ́nh Thông, "Thế Hệä
Vong Thân, Thế Kỷ U Sầu." Tạp Chí Thế Kỷ 21 Jan. 2000:54).
Tuy bị vây khổn trong bức màn sắt (và lâm vào cảnh cô đơn, dằn vặt, đói lạnh,
tủi nhục, dở sống, dở chết … như thế) trong hơn một phần tư thế kỷ nhưng Nguyễn
Mạnh Tường vẫn sống, tuy không sống hùng và sống mạnh nhưng vẫn giữ nguyên được
ï khí phách của một sĩ phu. Hồi kư của ông ( Un Excommunié: Hanoi 1954-: 1991:
Proces d'un intellectuel, Quê Mẹ Paris xuất bản năm 1997) cho chúng ta thấy điều
đó:
"Họ là những cái thùng rỗng tuyếch khua ầm ĩ. Mở miệng ra là nói Mác, nhưng
không bao giờ đọc sách vở của Mác, hoặc nếu ngẫu nhiên đọc một trang trong cuốn
tư bản luận cũng chẳng hiểu ất giáp ǵ." (tr. 27)
"Đất nước mất đi bản sắc, chỉ nhắm mắt bắt chước, sao chép (sự tàn ác của) Liên
Xô và Trung Quốc (Le Vietnam perd sa personalité pour devenir le reflet, le fac-simile
de l'Union soviétique et de la Chine)." (tr.84).
(Chúng ta) nhất định ngăn chận không cho những thảm họa tương tự tái diễn trong
tương lai." (tr. 153 theo Lê Đ́nh Thông, Tạp Chí Thế Kỷ 21, số đd, tr. 58).
Sự bất khuất của Nguyễn Mạnh Tường đă được những lớp người kế tiếp nh́n nhận và
noi theo. Nửa thế kỷ sau, vào năm 1995, một ông sĩ phu họ Nguyễn khác, tên
Nguyễn Xuân Tụ, với bút danh Hà Sĩ Phu, đă cho phổ biến một bài tham luận khác -
có tên là Chia Tay Ư Thức Hệ - quyết liệt phủ nhận chế độ công an trị cùng với
những tội ác của nó:
"Cái gọi là 'Xă Hội Chủ Nghĩa' cũng chỉ là một con đường giả định rất lơ mơ. Tại
sao dám huy động tất cả sinh lực của một dân tộc vào cái việc ép dân tộc đó vào
một con đường rất lơ mơ đầy bất trắc? Con đường mà chính người dẫn đường cũng
mới chỉ được đọc trong một cuốn tiều thuyết giả tưởng! Con đường mà ngay những
người 'đạo gốc' đi trước cũng đă phải quay về, với những thân h́nh tiều tụy? Con
đường mà mới đi một quăng đă thấy lố nhố những gương mặt 'cường hào mới'! Con
đường mà mới đi một quăng đă ngót 10 triệu con người tàn phế, tử vong …." ("Chia
Tay Ư Thức Hệ." Tuyển Tập Hà Sĩ Phu. Phong Trào Nhân Quyền Cho Việt Nam Năm 2000
và Tạp Chí Thế Kỷ 21 xuất bản tháng 1 năm 96, trang 176).
Cũng như Nguyễn Mạnh Tường, Hà Sĩ Phu cũng bị cho … về vườn v́ đă phát biểu
những điều (linh tinh) như thế! V́ cũng không có vườn để về nên ông bị giam giữ
tại nhà, bằng nghị định, và cũng phải chịu đựng những đ̣n thù quen thuộc: bị cô
lập, bị bôi bẩn bởi cả một tập thể bồi bút, và bị vùi dập bởi những thủ đoạn
tiểu nhân, đểu cáng ("đến từng chi tiết") như … bị công an cho xe đụng, hay sai
côn đồ ném đá vào nhà!
Khác với hoàn cảnh (buộc) phải câm nín và nhẫn nhịn của Nguyễn Mạnh Tường - vào
thế kỷ trước, ở Hà Nội - Hà Sĩ Phu sống vào thời mà chế độ tem phiếu đă sụp đổ,
và internet đă trở thành một phương tiện truyền thông phổ biến (có thể xuyên
thủng được mọi bức màn tre, màn sắt, tường lửa …) nên ông ấy vẫn sống phây phây
ở thành phố Đà Lạt.
Gần hai muơi năm nay, tôi chưa bao giờ nghe Hà Sĩ Phu than phiền ǵ về chuyện cô
đơn hay đói lạnh. Thỉnh thoảng, người ta c̣n nghe cả tiếng cười ṛn ră hay hể hả
của đương sự - khi ông ấy làm được những câu đối đắc ư, và nhận được sự đối đáp
(thú vị) từ bạn bè, hoặc độc giả ở khắp mọi nơi.
Những chiến sĩ kiên cường (trong Mặt Trận Văn Hoá Và Tư Tưởng) của báo Công An,
báo Nhân Dân, báo An Ninh Thế Giới … cũng đă thôi gây chiến với Hà Sĩ Phu - từ
lâu - sau khi họ bị ông (thản nhiên) mắng cho là … đồ chó ("Năm Mă Nói Chuyện
Khuyển", http://www.canhen.de/noidung/baoce/CE2004/CE03va04-2004/baiviet/hasyphu.htm
).
Người Việt có thành ngữ "ngu như chó". Và giới công an Việt Nam th́ quả là có
dốt thật, và dốt lắm. Sự dại dột của họ không chỉ biểu hiện qua số luợng bằng
cấp giả được xử dụng (nhiều nhất nước, so với những quan chức của những ban
ngành khác) mà c̣n qua cách làm việc vừa thô lỗ và vừa ngờ nghệch nữa.
Đă hơn nửa thế kỷ qua, từ Nguyễn Mạnh Tường đến Hà Sĩ Phu nhưng - rơ ràng - đám
công an Việt Nam đă không không học hỏi được điều ǵ mới mẻ để trau dồi nghiệp
vụ. Bởi thế, họ lại vừa vấp phải một lầm lỗi rất cũ, trong một vụ việc rất mới,
đối với Phương Nam.
Phương Nam là bút hiệu của Đỗ Nam Hải. Ông "sinh trưởng trong ḷng cách mạng",
và có cơ hội sinh sống ở nước ngoài nên thấy rơ rằng đất nước của ḿnh có rất
nhiều điều cần phải được "nhận thức lại", và đă tŕnh bầy những vấn đề này trong
cuốn Việt Nam Đất Nước Tôi - nơi mà theo lời của tác giả th́ "hàng … triệu người
đă bị bắt bớ, đánh đập, hành hạ … nhiều người trong số họ đă bị chết do đói, rét,
khát, bệnh tật hoặc bị giết v́ các tội danh như: phản cách mạnng, chống đảng,
chống CNXH, chống chính quyền nhân dân, v.v.. Mà việc qui kết cho nhân dân những
tội danh trên rất là tùy tiện và vô tội vạ" (http://www.danchimviet.com/diendan/PhuongNam_VietNamDatNuocToi.pdf)
.Tập tiểu luận này, cùng với lời đề nghị chí t́nh của Phương Nam về việc thay
đổi thể chế chính trị ở VN (qua h́nh thức trưng cầu dân ư) đă khiến cho đương sự
bị cho về vườn - hơi sớm!
Trong thư gửi "các bạn bè quan tâm", viết vào ngày 1 tháng 4 năm 2005, ông cho
biết "thư từ, điện thoại của tôi đă bị công an đọc trộm và nghe lén" và "chính
các chú công an đă không ra mặt, mà đứng đằng sau lưng giật dây Ban lănh đạo
ngân hàng" cho Phương Nam nghỉ việc.
Tôi chết được v́ ngượng cho "những chú công" (thổ tả) này chứ chả phải bỡn đâu,
Giờ ạ! Tôi van xin, trăm ngàn lậy các chú, làm ơn dùng đến cái đầu (ḅ) của ḿnh
để suy nghĩ một tí xíu coi. Các chú không có sáng kiến nào khác (mới mẻ hơn chút
đỉnh) để giúp đảng trừng trị bọn phản động, ngoài việc "đọc trộm thư, nghe lén
điện thoại" và "giật dây" cho chúng bị mất việc hay sao?
Bỉ nhất thời giả, thử nhất thời giả. Hồi đó là một thời, bây giờ là một thời -
khác hẳn. Thuở vàng son của chế độ công an trị và chế độ tem phiếu đâu c̣n nữa.
Cái thưở mà công an có thể làm cho bạn bè Nguyễn Mạnh Tường sợ hăi xa lánh,
khiến cho ông ấy phải sống trong cô đơn, dằn vặt và đói lạnh (vào những năm một
- ngàn - chín - trăm - hồi - &đó) đă qua lâu lắm rồi mà.
Hiện tại, Phương Nam cần mẹ ǵ đến cái đồng lương (chết đói) của một nhân viên
ngân hàng nhà nước? Số tiền khốn khổ này, dù được lănh nguyên năm, chắc ǵ đă đủ
để "các chú công an" uống rượu một đêm - đúng không?
Phương Nam có hàng vạn bạn bè, và độc giả ở khắp mọi nơi. Cô lập một người như
vậy về kinh tế cũng như về t́nh cảm, ở thời điểm này, đều là những… missions
impossible! Mấy chú chả làm cho ai sợ cả mà chỉ khiến cho cái chế độ công an trị
trông càng thêm lố bịch v́ xuẩn động, thế thôi. Bộ v́ ăn uống nhiều quá nên đâm
ra mụ mị (cả đám) đến vậy sao?
Chuyện đă lỡ như vậy rồi, bay giờ mấy chú tính sao nay? Phương án duy nhất c̣n
lại để cứu văn t́nh thế , theo tôi, là vu cáo cho Phương Nam là gián điệp. Sau
đó, tống đương sự vào tù với bản án cả chục năm - y như đối với Nguyễn Khắc Toàn
- là kể như tạm ổnn. Chỉ "tạm ổn" thôi v́ cái chế độ công an trị hiện tại ở Việt
Nam, được bảo vệ bởi cái đám nguời ngu xuẩn như mấy chú, làm sao có thể tồn tại
được thêm mười năm nữa - đúng không?
Tưởng Năng Tiến