Sau thiên tai phát
hiện t́nh người
Tuesday, January
04, 2005 Ngô Nhân Dụng
Mọi người
có thể đối đăi với nhau tốt hơn sau một
tai họa do trời đất giáng xuống.
Năm 1999, hai nước Hy Lạp và Thổ
Nhĩ Kỳ cùng chịu những cơn động đất
liên tiếp. Đó là hai nước láng giềng
mà qua nhiều thế kỷ có những người dân coi
nhau là kẻ thù truyền kiếp, và đến giờ hai
quốc gia vẫn c̣n tranh chấp về số phận đảo
Dân chúng các nước
ở Nam Á và Phi Châu là nạn nhân của con sóng thần
Tsunami ngày 26 Tháng Mười Hai năm 2004, cũng đang giúp
đỡ lẫn nhau. Những nước ở
xa đă phát tâm từ bi cứu trợ. Tổng Thống
Bush lúc đầu hơi chậm chạp v́ đang nghỉ
lễ ở trang trại, đợi ba ngày mới lên tiếng
chia buồn, rồi hứa giúp 35 triệu mỹ kim. Nhưng sau đó chính phủ Mỹ đă
tăng lên thành 350 triệu. Ngoại Trưởng
Colin Powell đă tới thăm các nước bị nạn
và quân đội Mỹ mang phẩm vật cứu trợ tới
sớm nhất so với các quốc gia khác. Nhật Bản
đứng đầu sổ với lời hứa 500 triệu
mỹ kim. Một nước
nhỏ ít dân như Na Uy cũng tặng 150 triệu.
Hiện tượng
“toàn cầu hóa” là một lư do khiến các nước nỗ
lực cứu giúp các nạn nhân nhiều hơn. Nhiều
du khách Tây Phương cũng thành nạn nhân, nhiều người
khác chứng kiến rồi thuật lại các tai họa. Các tin tức nho nhỏ cũng được
loan truyền nhanh chóng khắp nơi, như chuyện một
phụ nữ được tàu biển cứu sau 5 ngày
trôi lênh đênh, một thanh niên
Lần đầu
tiên tôi tham dự những cuộc cứu trợ do tư
nhân tự động tổ chức là vào năm 1955 khi có
những vụ hỏa hoạn lớn liên tiếp ở Sài
G̣n. Đó là nhờ có những hội đoàn từ
thiện và thanh niên, chứ không phải nhờ chính quyền.
V́ một ḿnh chính quyền không thể làm xuể.
Cuộc cứu trợ nạn nhân băo lụt miền Trung
vào năm 1964 đă tạo cơ hội cho nhiều đoàn
thể thanh niên ở miền Nam Việt Nam hợp tác. Họ
là các đoàn thanh niên thuộc các tôn giáo khác nhau, hoặc các đoàn
thể không có màu sắc tôn giáo như Hướng Đạo
nam và nữ, các hội sinh viên đại học, học
sinh trung học. Khi các tổ chức tư này
họp lại, họ được Quốc Trưởng
Phan Khắc Sửu tiếp và ra lệnh các bộ cùng quân đội
giúp đỡ. Nhưng bản chất của hoạt
động đó vẫn là do các thanh niên tự nguyện.
Nhờ báo chí tự do loan tin về tai họa
băo lụt, và cũng nhờ một chính quyền không sợ
dân, không sợ các tổ chức của xă hội công dân,
cho nên thanh niên mới có dịp phục vụ đồng
bào. Họ giúp đồng bào, họ cũng được
đào luyện t́nh yêu nước, kinh nghiệm sống, tập
phương pháp tổ chức và quản trị các công tác
lớn, chính các thanh niên cũng được hưởng
nhiều điều hữu ích. Ở Việt
Đứng trước
các thiên tai, mọi người đều
mủi ḷng. Đó chính là một mầm mống
thiện mà Mạnh Tử nhắc đến khi ông chủ
trương “tính bản thiện.” Mầm
thiện đó có thể bị quên lăng đi, lâu ngày không
dùng đến có thể bị hao ṃn. Nếu
trong xă hội lại chỉ nhắc đến những
thù hận, oán cừu, th́ mầm thiện có thể bị
giết chết. Một chế độ
có thể nói luôn miệng về điều thiện nhưng
chỉ tuyên truyền, c̣n trong hạnh động th́ làm ngược
lại. Tuyên truyền gian dối cũng
có nguy cơ làm chết niềm tin vào điều thiện.
Ngược
lại, khi điều thiện được chứng
minh qua các hành động th́ điều ác sẽ bị đuổi
đi. Ở các
nước bị tai họa vừa qua,
nhiều nhóm dân chúng trước có thể là thù nghịch
nay đă trở thành bằng hữu. Làng
Parangipettai nằm trên một ngọn đồi ở bờ
biển phía Đông
Tại
Ấn Độ có lúc những người khác tôn giáo đă giết
lẫn nhau, và đến bây giờ lâu lâu các chính trị gia
quá khích vẫn dùng tôn giáo để xúi giục người
ta giết nhau.
Nhưng một vụ thiên tai cũng giúp
cho nhiều người nh́n thấy điều thiện, nơi
người khác và nơi chính họ.
Ở
Hy vọng rằng
sau tai họa thiên nhiên, mọi người
sẽ hiểu rơ nhau hơn, để học được
niềm tin vào t́nh thương. Như dân Hy Lạp
và Thổ Nhĩ Kỳ đă học được và tiếp
tục áp dụng bài học đó cho tới bây giờ.
Ngô Nhân Dụng
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm/anmviewer.asp?a=16431&z=7