Việt Nam: 30 Năm Ta Đă Thấy Ǵ?
Phạm Trần


Ai Âm Mưu Gây Bạo Loạn Lật Đổ Đảng CSVN?


Hoa Thịnh Đốn.- Đảng Cộng sản Việt Nam cai trị cả nước đă tṛn 30 năm. Nhưng 30 năm cũng đă tṛng vào cổ đảng này vết đen nhục nhă qua cuộc bỏ nước ra đi t́m tự do của trên 2 triệu người Việt Nam.
Trong lịch sử dân tộc chưa có thời kỳ nào, kể cả giai đoạn trên ngàn năm bị Tầu và Pháp đô hộ, người Việt Nam đă cam tâm bỏ mồ mả tổ tiên và nơi chôn nhau cắt rốn chạy ra nước ngoài. Vậy mà khi người Cộng sản, tuy cùng giống ṇi, mang danh nghĩa “giải phóng” từ Bắc vào Nam th́ người dân miền Nam bỏ chạy.


Người Cộng sản không dám nói đến sự kiện này, cũng như họ tránh đề cập đến biến cố bi thảm của những nạn nhân trên đường vượt biển t́m tự do sau năm 1975. Họ từng coi người Việt ra đi là hạng rác rưởi, cặn bă của xă hội “Mỹ-Ngụy” rồi bây giờ lại mơn trớn, mời gọi gửi tiền về giúp thân nhân, đầu tư và khuyến khích hồi cư.


Họ cũng không dám giải thích cho thế hệ sinh sau năm 1975 biết nguyên nhân tại sao lại có nhiều người Việt Nam sống ở nước ngoài. Danh từ “Việt kiều” mà Hà Nội sử dụng để chỉ người Việt sống ở ngoại quốc có chủ ư xoá đi lằn ranh giữa đảng CSVN và những người không cùng lập trường chính trị với họ.


Chủ trương đánh lận con đen, xuyên tạc lịch sử của người Cộng sản c̣n được chứng minh trong tiến tŕnh của cuộc chiến trong Nam. Bộ Chính trị của đảng này chỉ lấy thời điểm Quân đội Mỹ đổ bộ lên bờ biển Đà Nẵng năm 1965 làm khởi điểm cho cuộc chiến “đánh quân Mỹ xâm lược miền Nam”. Họ giấu nhẹm đi trách nhiệm chủ mưu gây chiến đánh phá và chống lại nhân dân miền Nam từ 1954 của Đảng CSVN.


Tài liệu lịch sử của họ, tuy đă nửa Thế kỷ, vẫn c̣n tươi nét chữ của chủ trương xâm lược này. Họ ghi lại : “Bộ Chính trị Ban Chấp hành Trung ương Đảng họp từ ngày 5 đến ngày 7 tháng 9-1954 ra quyết nghị về T́nh h́nh mới, nhiệm vụ mới và chính sách mới của Đảng....Nhiệm vụ đấu tranh giải phóng dân tộc của nhân dân ta chưa phải đă hoàn thành... Cuộc đấu tranh đó c̣n đang tiếp tục nhưng phương thức đấu tranh cần phải thay đổi. Chúng ta cần hoàn thành sự nghiệp giải phóng dân tộc trong h́nh thức đấu tranh mới....Nhiệm vụ chung của Đảng ta là đoàn kết và lănh đạo nhân dân đấu tranh thực hiện Hiệp định đ́nh chiến để củng cố hoà b́nh, ra sức hoàn thành cải cách ruộng đất, phục hồi và nâng cao sản xuất, tăng cường xây dựng quân đội nhân dân để củng cố miền Bắc, giữ vững và đẩy mạnh cuộc đấu tranh chính trị của nhân dân miền Nam nhằm củng cố hoà b́nh, thực hiện thống nhất, hoàn thành độc lập dân chủ trong toàn quốc.”


“Ở miền Nam: nhiệm vụ của Đảng... là lănh đạo nhân dân miền Nam đấu tranh thực hiện Hiệp định đ́nh chiến, củng cố hoà b́nh, thực hiện tự do dân chủ, cải thiện dân sinh, thực hiện thống nhất và tranh thủ độc lập. Đồng thời... đấu tranh chống những hành động khủng bố, đàn áp, phá cơ sở của ta". Phương thức đấu tranh của ta lúc này là khéo công tác, khéo che giấu lực lượng và tranh thủ hoạt động hợp pháp và nửa hợp pháp, kết hợp công tác hợp pháp và không hợp pháp. Nghị quyết của Bộ Chính trị có tác dụng chỉ đạo kịp thời cuộc đấu tranh của nhân dân ta trên cả hai miền đất nước...” (Tài liệu Trung ương)


“.....Tháng 1-1959, Hội nghị lần thứ mười lăm (mở rộng) của Ban Chấp hành Trung ương Đảng đă họp ở Hà Nội, do Hồ Chí Minh chủ tŕ. Tham dự Hội nghị c̣n có đại biểu của Xứ uỷ Nam Bộ, Liên khu uỷ Khu V và Ban Cán sự Đảng các tỉnh cực Nam Trung Bộ. Căn cứ vào sự phân tích t́nh h́nh xă hội trên cả hai miền đất nước và những mâu thuẫn cơ bản của xă hội Việt Nam cần giải quyết, Hội nghị nhận định cách mạng Việt Nam lúc này phải thực hiện hai nhiệm vụ chiến lược: cách mạng xă hội chủ nghĩa ở miền Bắc và cách mạng dân tộc dân chủ nhân dân ở miền Nam. Hai nhiệm vụ chiến lược đó khác nhau về tính chất, nhưng quan hệ hữu cơ với nhau, song song tiến hành, ảnh hưởng sâu sắc lẫn nhau, trợ lực mạnh mẽ cho nhau, nhằm phương hướng chung là giữ vững hoà b́nh, thực hiện thống nhất nước nhà, tạo điều kiện thuận lợi để đưa cả nước tiến lên chủ nghĩa xă hội.


“Hội nghị lần thứ mười lăm của Ban Chấp hành Trung ương Đảng là một cột mốc mới quan trọng và có ư nghĩa to lớn trong sự phát triển về đường lối cách mạng ở miền Nam, đáp ứng nhu cầu bức thiết của quần chúng cách mạng, góp phần tạo nên bước chuyển biến nhảy vọt của cách mạng ở miền Nam năm 1959 -1960.”


“Sau khi Nghị quyết T.Ư 15 (khóa III) ra đời, hoạt động đấu tranh quân sự của các lực lượng vũ trang ở miền nam diễn ra sôi động. Qua các bức mật điện của Trung ương Đảng và Bộ Chính trị, Xứ ủy Nam Bộ, các đảng bộ khu, tỉnh và các đảng bộ cơ sở kịp thời nắm bắt tinh thần của Nghị quyết T.Ư 15 với nội dung cốt lơi được cán bộ, đảng viên và đông đảo quần chúng lĩnh hội là "Đảng đă cho đánh rồi!". Nội dung "cốt yếu" ấy như một luồng sinh khí mới, thổi bùng ngọn lửa đấu tranh mạnh mẽ của quần chúng và lực lượng vũ trang cách mạng miền Nam.” (Tài liệu Trung ương Đảng)


Vậy hậu quả nhân mạng và tài sản không lường được của người dân từ 1954 đến biến cố 30-4-1975 và sau đó, áp đặt chủ nghĩa Cộng sản ngoại lai trên cả nước đă và đang đem lại lợi ích ǵ cho dân tộc?


TỪ ĐỔI MỚI ĐẾN KIÊN ĐỊNH


Trước hết hăy hỏi những người cầm quyền ở Việt Nam:


- Sau 20 năm được g&##7885;i là “Đổi mới” trong số 75 năm có mặt trên đất nước,đảng CSVN đă làm ǵ mà dân ta vẫn c̣n đói nghèo, lạc hậu? Sự cách biệt giàu nghèo giữa thành phần lănh đạo và người dân mỗi ngày mỗi giăn ra. Mức thu nhập mỗi đầu người có cơ hội và may mắn ở thành thị khoảng từ 4 đến 6 ngàn Mỹ kim so với đại đa số của 82,5 triệu người chỉ kiếm được từ 70 đến 100 Mỹ kim th́ công bằng của xă hội này trách nhiệm về ai ?
- Tại sao lại có hiện t&ượng chỉ có con nhà giàu, con cán bộ mới có cơ hội ra nước ngoài theo học bằng khoản tiền phí tổn 20 ngàn Mỹ kim mỗi năm. Tiền đâu ra nhiều thế đối với lương công chức của một đảng viên, cán bộ? Nhiều Đại biểu Quốc hội đă đ̣i Nhà nước điều tra, nhưng càng yêu cầu lời kêu càng rơi vào sa mạc.


Ấy thế mà trong Diễn văn kỷ niệm 75 năm ngày thành lập đảng (3/2/1930 – 3/2/2005) ở Hà Nội ngày 2-2 (2005), Nông Đức Mạnh, Tổng Bí thư đảng vẫn c̣n can đảm nói to : “Chúng ta tự hào về Đảng Cộng sản Việt Nam quang vinh luôn giữ vững bản chất cách mạng và khoa học, trung thành vô hạn với giai cấp và dân tộc, kiên định, vững vàng trước mọi thách thức hiểm nghèo, sáng suốt lănh đạo sự nghiệp cách mạng của dân tộc ta tiến lên.” (Thông tấn xă Việt Nam, 2-2-2005)


Đảng này muốn dân tiến đi đâu nữa trong khi họ đang phải sống trong gọng ḱm của lập trường bảo thủ, lỗi thời dựa trên chủ nghĩa Mác-Lênin là thứ đă bị nhân dân Nga, nơi sinh ra chủ nghĩa này, nhổ bọt?


Bằng chứng là mỗi khi nghe đảng hô “tiến lên” th́ không những nhân dân mà cả số đông cán bộ, đảng viên đều lùi lại rẽ ra đi riêng kiếm sống bằng mọi h́nh thức và mọi phương tiện như đang diễn ra ở Việt Nam. Nhiều mánh lới bịa đặt ra các thủ tục hành chính để “hành dân” đă được cán bộ áp dụng có hiệu quả khắp mọi lĩnh vực. Đảng và Nhà nước đều biết cả. Ngay Nông Đức Mạnh và Phan Văn Khải cũng đă lên tiếng than phiền và chỉ thị phải chấm dứt gây phiền toái cho dân, nhưng cán bộ, đảng viên vẫn giả câm giả điếc làm ăn vô kỷ luật khắp mặt trong guồng máy Đảng và Nhà nước.


Thực tế là như thế mà Nông Đức Mạnh vẫn ngủ mơ để tự ca diễn thành tích xây dựng xă hội chủ nghĩa trên cả nước sau 30 năm chiếm miền Nam bằng cách nhắc lại lời nói cách đây 45 năm của Hồ Chí Minh cho rằng “với tất cả tinh thần khiêm tốn của người cách mạng, chúng ta vẫn có quyền nói rằng Đảng ta thật là vĩ đại”!


Nhưng rồi chỉ ít phút sau của diễn văn, Mạnh lại theo gương các Tổng Bí thư trước đây nh́n nhận : “ Trong quá tŕnh lănh đạo cách mạng, cũng có lúc Đảng mắc phải những sai lầm, khuyết điểm. Có những việc nhân dân đ̣i hỏi Đảng phải làm nhiều hơn, tốt hơn. Nhưng sự lớn lao của Đảng ta không chỉ thể hiện ở những cống hiến có tính lịch sử trong suốt 75 năm qua mà c̣n ở chỗ Đảng ta dám nh́n thẳng vào sự thật, trân trọng, lắng nghe sự phê b́nh, góp ư của nhân dân, kiên quyết sửa chữa các sai lầm, khuyết điểm để tiếp tục đưa sự nghiệp cách mạng tiến lên.”


SAI LẦM – SỬA CHỮA


“Những sai lầm, khuyết điểm này” là ǵ ? Bỏ qua những vụ vặt vĩnh, trong quá tŕnh lịch sử việc đầu tiên đảng CSVN đă nh́n nhận họ “sai lầm” trong chủ trương cải cách ruộng đất. Trong chiến dich thanh toán những người được gọi là “Cường hào, Phú nông, Điạ chủ ác bá” từ 1953 đến cuối 1957, đảng CSVN đă giết hại hàng chục ngàn người dân vô tội, trong số này có không biết bao nhiêu người đă đóng góp tài sản cho “Cách mạng” và được Hồ Chí Minh tri ân.


Thứ hai, trong cuộc được gọi là “Tổng công kích” tết Mậu Thân năm 1968, kết thúc tháng 2/1968, quân lính Cộng sản đă xử tử trên 2500 người dân, công chức và đàng viên các đảng phái Quốc gia ở Huế rồi đem vùi trong các mồ tập thể. Khoảng 6,000 người khác bị bắt đi biệt tích cho đến ngày nay. Ngoài ra c̣n có 120 ngàn người ở Huế mất nơi cư trú.


Tổng kết thiệt hại nhân mạng của hai bên trong vụ Mậu Thân cho thấy quân Cộng sản bị thiệt mạng lối 45 ngàn quân, trên 7,000 lính bị bắt làm tù binh trong khi Hoa Kỳ và quân đồng minh Việt Nam Cộng ḥa bị mất 4,300 người, khoảng 16 ngàn quân bị thương và lối 1,000 lính bị mất tích.


Thứ ba, sau khi chiếm Sài G̣n ngày 30-4-1975, đảng CSVN dưới quyền Lê Duẩn, Tổng Bí thư, đă áp dụng chính sách san bằng xă hội trù phú miền Nam xuống ngang hàng với xă hội bần cùng của miến Bắc để tiến lên Xă hội Chủ nghĩa. Họ đă tiêu diệt nền kinh tế tư bản trong Nam để trùm lên cả nước chủ trương kinh tế tập trung, tập quyền và chỉ huy theo mẫu mực của Liên xô và Trung Cộng. Hậu quả của chủ trương này đă làm cho Việt Nam lâm vào nghèo túng, thiếu ăn, kiệt quệ có nguy cơ làm cho đảng CSVN sụp đổ.


V́ vậy tại Đại hội đảng lần thứ VI, Nguyễn Văn Linh đă được cử thay thế Trường Chinh Đặng Xuân Khu giữ chức Tổng Bí thư Đảng năm 1986. Chủ trương “Đổi mới” mở cửa giao thương với nước ngoài để cứu văn t́nh h́nh bắt đầu từ đây.
Thứ tư, là việc bắt hàng trăm ngàn quân cán chính và các đảng viên các đảng phái chính trị và trí thức, chuyên viên miền Nam đi tập trung lao động khổ sai lâu năm trong các trại được gọi là “Cải tạo”, khiến đảng Cộng sản mất cơ hội sử dụng những người này trong việc tái thiết đất nước. Song song với chính sách thiển cận này, họ c̣n đuổi thân nhân của những gia đ́nh quân-cán-chính miền Nam đi đầy đọa ở những vùng được gọi là kinh tế mới, nhưng đất đai cằn cỗi, thiếu nước nên đă khiến cho nhiều người thiệt mạng v́ bệnh tật và thiếu ăn.


Sự hận thù giữa người miền Nam với đảng CSVN, có từ cuộc chiến đă bùng lên từ sai lầm của Hà Nội và tồn tại măi cho đến ngày nay, 30 năm sau.


Vậy Mạnh nói đảng CSVN đă biết nhận ra những sai lầm này và đă biết lắng nghe và làm theo những yêu cầu của nhân dân là làm như thế nào ? Cả nước ta thán tệ nạn tham nhũng và đ̣i đảng phải diệt để cứu dân, cứu nước nhưng đảng không làm được. Đă có vô số Nghị định, Quyết nghị, Pháp lệnh có nội dung chống tham nhũng và trừng phạt cán bộ, đảng viên vi phạm, nhưng những biện pháp đưa ra chỉ có giá trị trên giấy. Có thi hành kỷ luật ở cấp này th́ cấp kia lại t́m cách bênh che, kéo dài điều tra để quên luôn.


Như thông lệ, Mạnh vẫn lập lại cam kết đă nói đi nói lại nhiều lần trong dịp kỷ niệm Đảng 75 năm tuổi : “Đẩy mạnh cuộc đấu tranh chống quan liêu, lăng phí, tham nhũng với thái độ kiên quyết, bằng các giải pháp đồng bộ : chính trị, tư tưởng, hành chính, kinh tế, pháp luật, cơ chế, chính sách. Cán bộ các cấp của Đảng, Nhà nước, nhất là cán bộ chủ chốt, phải là những đồng chí gương mẫu trong việc giữ ǵn phẩm chất và đấu tranh chống tham nhũng, lăng phí.”


Trong suốt 4 năm qua, kể từ ngày được bầu vào chức Tổng Bí thư (21-4-2001), không biết bao nhiêu lần Mạnh đă nói như thế. Các Đại biểu Quốc hội và người dân cũng đă gào thét lớn hơn đ̣i đảng phải dẹp tham nhũng để cứu nguy. Nhưng tại phiên họp Nội các đầu năm 2005 ngày 28-1, Chính phủ lại không muốn có bước đột phá dứt điểm mà lại chủ trương đi từ từ.


Phát ngôn viên Văn pḥng Thủ tướng, Nguyễn Kinh Quốc cho biết về chương tŕnh pḥng và chống tham nhũng của Chính phủ năm 2005: “Sẽ tập trung vào 3 nội dung chính là rà soát hệ thống pháp luật về quản lư kinh tế-tài chính, quản lư tài sản công, các quy định về đầu tư xây dựng, đấu thầu, xây dựng văn hóa lănh đạo và quản lư, thực hiện dân chủ trong quan hệ với dân và tăng cường công tác thanh tra, kiểm tra, nhất là trong lĩnh vực đầu tư xây dựng.”


“Theo ông Quốc, Chính phủ xác định giải pháp đột phá, lâu dài, cơ bản là minh bạch hoá tài sản công chức. Tuy nhiên, cũng cần có lộ tŕnh trong hoàn cảnh điều kiện của ta chưa kiểm soát được tài sản như thông qua tài khoản.” (VietNamNet, 28-1-2005)
Riêng về gợi ư của Phan Văn Khải, Thủ tướng, tại kỳ họp Quốc hội có nên thành lập một cơ quan riêng để chống tham nhũng không, Nguyễn Kinh Quốc cho biết: ” Đa số ư kiến cho rằng chưa cần thành lập cơ quan này để không xáo trộn về tổ chức, trong khi ta đă có đầy đủ cơ quan thanh tra, điều tra, truy tố, xét xử; vấn đề là phối hợp giữa các cơ quan này như thế nào?


Quốc tiết lộ: “Về phía Chính phủ, Thủ tướng đă giao cho Thanh tra Chính phủ chủ tŕ phối hợp với các Bộ Nội vụ, Bộ Tài chính, Văn pḥng Chính phủ theo dơi xử lư các vụ việc tham nhũng. Phó Thủ tướng thường trực Nguyễn Tấn Dũng được giao trực tiếp chỉ đạo chống tham nhũng của Chính phủ.”


Đây cũng toàn là chuyện “nghe rồi nói măi” của nhà nước CSVN. Dưới thời Lê Khả Phiêu (Tổng Bí thư khoá VIII), Bộ Chính trị cũng đă có Nghị quyết buộc cán bộ cấp lănh đạo phải kê khai tài sản, nhưng có người khai người không. Chuyện buồn cười là sau khi khai rồi lại giao cho Cơ quan Quản lư cán bộ của đượng sự cất vào tủ, không ai ḍm ngó tới. Tất nhiên nhân dân không bao giờ được mon men đến chiếc tủ này nên chuyện khai tài sản đă thành khôi hài không c̣n chọc cười được ai.


Thế rồi những chuyện “diễn biến hoà b́nh”, “các thế lực thù địch” và “suy thoái đạo đức” của cán bộ, đảng viên tưởng đă xưa như trái đất cũng được Mạnh nói lại với đảng viên và cả nước. Sự nhắc lại này chỉ có một nghĩa : Đảng đă mất tín nhiệm trong nhân dân.


Mạnh nói : “ “ Tuy nhiên, nh́n tổng thể, đất nước vẫn c̣n trong t́nh trạng kém phát triển. Sự tụt hậu về kinh tế càng gay gắt khi hiệu quả và sức cạnh tranh của nền kinh tế Việt Nam c̣n thấp. Những hiện tượng phân cực xă hội và phân hóa giàu nghèo, suy giảm về đạo đức, lối sống; tệ quan liêu, tham nhũng và sự thoái hóa, biến chất của một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên chưa được ngăn chặn, đang là những nỗi bức xúc trong xă hội. Các thế lực thù địch đang tăng cường chống phá cách mạng Việt Nam bằng chiến lược “diễn biến ḥa b́nh”, âm mưu gây bạo loạn, lật đổ cùng nhiều thủ đoạn nham hiểm. Trong khi đó, t́nh h́nh thế giới lại đang diễn biến phức tạp, nhiều thảm hoạ do thiên tai, dịch bệnh khó dự báo trước.”


V́ vậy, để tăng cường tính mẫn cán và kiên quyết trung thành với đảng, Mạnh chỉ thị toàn đảng phải :”Hết ḷng chăm lo đời sống của nhân dân, liên hệ mật thiết với nhân dân, chịu sự giám sát của nhân dân. Đảng cầm quyền, nhân dân làm chủ là quan điểm rất quan trọng trong tư tưởng Hồ Chí Minh. Toàn Đảng phải đẩy mạnh hơn nữa cuộc vận động xây dựng, chỉnh đốn Đảng. Phải tăng cường giáo dục chính trị, giữ vững truyền thống đoàn kết, thống nhất trong Đảng, nâng cao dân chủ và kỷ luật trong sinh hoạt đảng, thường xuyên tự phê b́nh và phê b́nh, giáo dục, rèn luyện về đạo đức, lối sống, đấu tranh chống chủ nghĩa cá nhân, cơ hội, thực dụng. Mọi cán bộ, đảng viên phải nghiêm túc học tập Chủ nghĩa Mác - Lênin, Tư tưởng Hồ Chí Minh, quán triệt Cương lĩnh, Điều lệ, đường lối, chính sách của Đảng, kiên định các quan điểm có tính nguyên tắc: độc lập dân tộc gắn liền với chủ nghĩa xă hội là mục tiêu lư tưởng của Đảng ta, dân tộc ta; Chủ nghĩa Mác - Lênin, Tư tưởng Hồ Chí Minh là nền tảng tư tưởng, kim chỉ nam cho hành động của Đảng, của cách mạng; Đảng Cộng sản Việt Nam là lực lượng duy nhất lănh đạo cách mạng Việt Nam.”


Đọan văn này cũng không làm mới hơn bộ mặt cho đảng CSVN v́ trong 30 năm qua, đảng CSVN đă trải qua 4 nhiệm kỳ Tổng Bí thư, mà công cuộc Xây dựng, chỉnh đốn Đảng có đem lại kết quả nào đâu.


Kinh tế th́ chỉ thành công nửa vời không gíup cho toàn dân khỏi đói, khỏi rách. Xă hội băng hoại, đạo lư suy đồi từ trên ghế nhà trường, trong mỗi gia đ́nh nên mới có t́nh trạng trẻ em gái 15 tuổi từ miền quê rủ nhau lên thành phố đóng phim đồi trụy thuê cho các con buôn, hay đă có vô số sinh viên, học sinh nam và nữ rao “bán thân thể” công khai trên một số mạng điện tử và điện thoại di động!


Về an toàn lưu thông th́ Nhà nước đă hoàn toàn bất lực để cho cả nước mỗi năm chết từ 11 ngàn đến 13 ngàn người trong các vụ tai nạn. Lực lượng cảnh sát lưu thông và h́nh sự đă mất hiệu lực trước các đồng tiền hối lộ trên khắp các nẻo đường đất nước đến độ biến thành thói quen không có cách ǵ cải thiện được.


Như vậy th́ lời kết trong bài diễn văn của Nông Đức Mạnh bảo rằng: “ Với niềm tự hào và niềm tin sâu sắc vào Đảng quang vinh và Bác Hồ vĩ đại, toàn Đảng, toàn dân, toàn quân kiên định mục tiêu độc lập dân tộc và chủ nghĩa xă hội, phát huy mạnh mẽ truyền thống vẻ vang của dân tộc, của Đảng, vững bước tiến lên...” có giá trị ǵ không với thực tế của 30 năm sau 1975 ?


Phạm Trần (2-05)