Nguyễn Gia
Kiểng : Thế giới của George W. Bush
Nếu tổng thống
Mỹ do người Tây Âu bầu ra th́ chắc chắn John
Kerry đă đắc cử rất vẻ vang. Nhưng v́
không phải như thế nên George W. Bush đă thắng
lớn. Không những ông vượt đối thủ khá
xa mà đảng của ông c̣n gia tăng được
đa số trong cả Thượng Viện lẫn Hạ
Viện.
Sự thất vọng của người châu Âu không
phải hoàn toàn vô lư. Tổng thống Mỹ không phải
chỉ lănh đạo nước Mỹ mà, ở một
mức độ nào đó, c̣n là người lănh
đạo của thế giới. Không có ǵ khó hiểu
nếu họ cả thấy bực bội v́ không
được có tiếng nói trong một cuộc bầu
cử có ảnh hưởng lớn đối với
họ.
Nét nổi bật của Bush là sự nghịch lư. Ông là
vị tổng thống Mỹ trong thế kỷ 20 ít quan
tâm và ít hiểu biết nhất về thế giới. Cho
đến khi lên làm tổng thống, ông rất ít khi ra
khỏi nước Mỹ và tiểu bang Texas của ông.
Kiến thức của ông về địa lư và lịch
sử thế giới biểu lộ sự sơ sài qua các
cuộc phỏng vấn. Nhưng Bush đồng thời cũng
là vị tổng thống can thiệp mạnh nhất,
bất chấp Liên Hiệp Quốc nếu cần.
Hơn thế nữa, ông can thiệp đúng. Bush đă có lư khi tiến quân đánh dẹp bọn Taliban và chế độ hung bạo Saddam Hussein. Ông cũng có lư khi gọi thẳng các chế độ Iran và Bắc Triều Tiên là những vương quốc của tội ác, hay khi đe dọa Syria, hay khi chính quyền của ông lên án thẳng thắn các vi phạm nhân quyền tại Trung Quốc, Miến Điện và Việt Nam. Các chế độ độc tài bạo ngược cần được đương đầu một cách quyết liệt. Một tổng thống hiền lành như Jimmy Carter đă không ngăn chặn được sự bành trướng của phong trào cộng sản trong thập niên 1970. Tổng thống hào hoa phong nhă Bill Clinton dă bất lực trước bọn khủng bố. Hoa Kỳ phải đảm nhiệm vai tṛ lănh đạo thế giới trong cuộc chiến tranh chống khủng bố và loại trừ các chế độ tội ác, ngay cả nếu phải hy sinh phần nào sự phồn vinh. Bush không phải là một con người uyên bác và phức tạp, nhưng ông có giác quan đúng, có khả năng suy nghĩ và dám hành động. Vả lại, chống khủng bố và bảo vệ nhân quyền đ̣i hỏi ḷng tin và quyết tâm hơn là sự thông thái. Sự thông thái thực ra cũng chỉ cần thiết ở một mức độ vừa phải thôi v́ Bush, cũng như mọi tổng thống Hoa Kỳ khác, có thể sử dụng bất cứ lúc nào những trí thức và chuyên gia lỗi lạc mà Hoa Kỳ có nhiều hơn bất cứ quốc gia nào. Vả lại, bề ngoài giản dị của Bush thường làm người ta quên là ông tốt nghiệp hai trường đại học danh tiếng nhất Hoa Kỳ, Yale và Havard.
Người
ta cũng hơi quá đáng khi nói là Bush bị chống
đối trên thế giới. Thực ra ông chỉ bị
chống đối tại Tây Âu và v́ những lư do khác
chứ không phải v́ Bush theo chủ nghĩa đơn
phương (unilateralism). Một tổng thống rất
"châu Âu" như J-F. Kennedy cũng đă bị
chống đối khi can thiệp tại Việt Nam. Sự chống đối của Tây Âu với Hoa Kỳ có
gốc rễ lịch sử của nó. Đó là sự
tị hiềm với một quốc gia cùng một văn
hóa Thiên Chúa giáo với Tây Âu, do những người nghèo
khổ và bị hất hủi thành lập ra, nhưng
đă vượt qua Tây Âu về mọi mặt. Cũng đừng
nên quên là Liên Hiệp Châu Âu đ'ă ra đời với
mục đích công khai được nhắc lại
hầu như mỗi ngày là để là để có một
khối lớn đủ sức làm đối trọng
với Hoa Kỳ.
Với thời gian, Hoa Kỳ và Tây Âu ngày càng trở thành
khác nhau: Hoa Kỳ vẫn là một nước Thiên Chúa giáo
trong khi Tây Âu đă trở thành vô thần. Hơn 70%
người Mỹ vẫn c̣n đức tin tôn giáo trong khi
tại Tây Âu tỷ lệ này chưa đến 5%. Sự
khác biệt này khiến ngưới Tây Âu khó chịu
trước một tổng thống Mỹ đi nhà
thờ và đọc kinh.
Khác biệt về triết lư chính trị giữa hai bên cũng to lớn không kém. Trong khi Hoa Kỳ từ ngày lập quốc vẫn quả quyết chọn lựa chủ nghĩa cá nhân tự do (liberal induvidialism) th́ Tây Âu nói chung đă chọn con đường dân chủ xă hội. Hai xa ơhội được quan niệm và tổ chức khác nhau, và một lần nữa mô h́nh Hoa Ky øđă chứng tỏ sự năng động hơn hẳn của nó, đến nỗi mà chính Tây Âu đang dần dần bị Mỹ hóa trong tổ chức kinh tế cũng như trong nếp sống, chưa kể ảnh hưởng áp đảo của các công ty Mỹ tại Châu Âu. Sự chống đối Hoa Kỳ như thế c̣n ít nhiều mang tính đề kháng của những quốc gia cảm thấy mất chủ quyền. Sự chống đối này sẽ chỉ chấm dứt khi nào người Tây Âu ư thức được rằng họ và Hoa Kỳ đă tiến triển theo hai lộ tŕnh khác nhau và đă trở thành khác nhau, do đó họ không thể đ̣i hỏi Hoa Kỳ hành động giống như họ.
Trong khi chờ đợi, và trong một tương lai
không xa, có lẽ Hoa Kỳ sẽ gần gũi với
một châu Á và một Đông Âu đă dân chủ hóa hơn
là với Tây Âu. Khác với Tây Âu, các dân tộc châu Á và
Đông Âu chủ yếu chỉ nh́n thấy phúc lợi
của mô h́nh Hoa Kỳ và của một sự hợp tác
chặt chẽ với Hoa Kỳ. Họ không có mặc
cảm nào và do đó không có phản xạ bài Mỹ.
Thế giới đang chứng kiến một tiến
tŕnh chia tay giữa Hoa Kỳ và TâyÂu trong đó Tây Âu không c̣n
là cố hương của người Mỹ và
ngược lại Hoa Kỳ không c̣n là "khúc ruột ngàn
dặm" của Tây Âu. Tiến tŕnh này có thể sẽ
nhanh hơn với một tổng thống Mỹ như
George W. Bush nhưng nó vẫn tiếp tục tiếp
tới với bất cứ vị tổng thống Mỹ
nào.
Trở lại với cuộc bầu cử vừa qua, Bush
bị nhiều người xem thường v́ ông tỏ ra
quá giản dị, nhưng trong chính trị, những
giải pháp thận trọng nhất không chắc chắn
là hay nhất. Mọi người đều nhận xét George
W. Bush không tài giỏi bằng cha ông, nhưng ông đă
hơn cha ở chỗ giữ được ṭa Bạch
Ốc. Có nhiều triển vọng ông cũng sẽ
đạt được thành quả to lớn hơn
nhiều: thiết lập được dân chủ tại
Iraq và Afghanistan, thay đổi bộ mặt của thế
giới Hồi giáo, và thế giới nói chung.