Sổ Tay Thường Dân Tưởng Năng Tiến : XÁO VOI VÀ VỢ CHỒNG PHẠM HỒNG SƠN
Dân chủ là cái quí báu nhất của nhân dân, thực hành dân chủ là cái ch́a khoá vạn
năng có thể giải quyết mọi khó khăn.
Hồ Chí Minh
Dân chủ là bản chất của chế độ xă hội chủ nghĩa.
Nông Đức Mạnh
Trăm voi không được bát nước xáo.
Tục ngữ V.N.
Tôi đă được nghe đến món xáo vạc và xáo c̣, từ thưở nằm nôi, qua những lời hát
mẹ ru:
Cái c̣, cái vạc, cái nông,
Trong ba cái ấy vặt lông cái nào?
Vặt lông cái vạc cho tao,
Tao xáo, tao xào, tao lại nấu măng.
….
Con c̣ mày đi ăn đêm.
Đậu phải cành mềm, lộn cổ xuống ao.
Ông ơi, ông vớt tôi nao.
Tôi có ḷng nào, ông hăy xáo măng …
Xáo c̣ và xáo vạc, như thế, đă có thời gian được coi là … món ăn và (rất có thể)
được nhiều người ưa chuộng. Thời đó đă qua. Xáo vịt đă thế chỗ xáo c̣ và xáo vạc.
So với vịt, c̣ và vạc (rơ ràng) yếu thế. Chúng nhiều xương và nhiều lông lắm.
Làm thịt mệt bỏ mẹ mà chả bơ bèn ǵ.
Vịt th́ chỉ cần cắt cổ là đă có ngay một đĩa tiết canh. Vặt lông xong là thấy
trước mắt một đĩa thịt vịt chấm nước mắm gừng đầy tú hụï. Cổ cánh, xương xẩu nấu
măng (chắc) vẫn mỡ màng và bùi béo hơn là nguyên cả một con c̣ hay con vạc (gầy
nhom) mang xáo. Thế là cả c̣ lẫn vạc (đành) mất việc.
Xáo vịt, dù vậy, chưa chắc đă được mọi người (nhiệt liệt) tán thưởng. Nó thường
chỉ được ái mộ ở những nơi âm thịnh dương suy - nơi mà đàn ông không có tiếng
nói, hoặc nói rất ít và (lắm khi)) rất nhỏ.
Chớ (đ…mẹï) giữa Sài G̣n, vào buổi trưa hay một buổi chiều nồng, xung quanh đầy
nhóc bạn bè đang nói cười và chửi thề rôm rả - sau khi đă nếm vài miếng thịt
luộc chấm với muối tiêu chanh, ngắt nhẹ mấy lá mơ để thử món dồi, gặm năm ba cái
chả ch́a, ăn lưng chén rựa mận, và đă uống lai rai chừng hai ba xị - th́ một
thường dân có tư cách sẽ không đụng đũa vào xáo vịt. Phải xáo chó cơ,“chúng ông”
mới chịu.
Nói cho đă miệng và đỡ … thèm, thế thôi. Chứ đó là chuyện đă qua, khi tôi c̣n (rất)
trẻ, ở Sài G̣n năm xưa, lúc chưa có … biến! Mà xáo chó, nghĩ cho cùng, có lẽ ở
mọi nơi (và mọi thời) đều tuyệt diệu như nhau:
“Hà Nội cũng lại c̣n có một nhân vật đă đi vào lịch sử của …thịt chó: Me sừ Lâm
Mặt Đỏ - ở phố Châu Long. Sở dĩ ông có cái hỗn danh ấy v́ ông là chủ một quán
thịt chó. Khách tới ăn, ai cũng qúi mến ông và người nào cũng mời ông cụng ly.
Thành thử mặt ông lúc nào cũng đỏ gay như mặt trời. Các món ăn của quán ông đều
được giới ‘đả cẩu’ tung hô vạn tuế: nhất là món dồi chó và xáo chân chó. Vâng,
chân chó được ninh nhừ tới mức những cái gân của nó mềm ra chẩy nhựa, đến nỗi
sau khi nó đă trôi qua cổ họng mà dư vị vẫn c̣n đọng lại trên đầu lưỡi” ( Phan
Nghị, “Thử Tản Mạn Về nghệ Thuật Aên Thịt Chó,” Ngày Nay ,15 Jun 2003: B3).
Và đă nhắc đến Hà Nội với xáo chó th́ tưởng cũng nên luận chơi (chút đỉnh) về
món xáo voi. Đây là một sản phẩm thuần túy quốc doanh, được quảng cáo và phổ
biến khắp nơi - hơn nửa thế kỷ qua - bằng khẩu hiệu, bích chuơng, chiến dịch,
phong trào, chỉ thị, nghị quyết, nghị định, diễn văn, tuyên ngôn, tuyên cáo,
tuyên bố…, và bằng những bài xă luận trên báo của Đảng và Nhà Nước.
Xin nếm thử một th́a xáo voi, loại dành riêng cho nhi đồng, qua bài “Tổ Chức Tốt
Tháng Hành Động V́ Trẻ Em”, đăng trên báo Nhân Dân (số ra ngày 1 tháng 6 năm
2003):” Điều đặc biệt ở đây chính là sự hoà quyện truyền thống yêu thương con
trẻ của người Việt Nam với đường lối nhất quán của Đảng, Nhà nước về đầu tư phát
triển con người, chăm lo đào tạo thế hệ tương lai của dân tộc, của đất nước”.
Yêu thương, chăm sóc, bảo vệ trẻ thơ là t́nh cảm tự nhiên của chung cả nhân loại.
Chỉ riêng người Việt mới tổ chức rầm rộ “Tháng Hành Động V́ Trẻ Em”, kéo dài từ
ngày 15 đến 30 tháng 6 hàng năm - theo … chỉ thị của ban bí thư trung ương Đảng
CSVN (khoá 7), ban hành ngày 30 tháng 5 năm 1994.
Cũng chỉ riêng ở Việt Nam - “với đường lối nhất quán của Đảng, Nhà nước về đầu
tư phát triển con người” - mới có những đứa bé thơ (từ 5 đến 9 tuổi) được đưa
sang những nước láng giềng … làm điếm: “Thirty seven Vietnamese girls - one as
young as 5, and another nine of them were under 10 - were rescued in the raids
…”- theo như tường thuật của phóng viên Ker Munthit, thuộc hăng thông tấn AP,
vào ngày 1 tháng 4 năm 2003 - qua bản tin “ Vietnamese Arrested in Cambodian
Brothel Raid”.
Cũng không nơi nào trên thế giới này, từ hơn nửa thế kỷ qua, mà phụ nữ nhận được
nhiều lời vinh danh và ca tụng (nức nở) như ở Việt Nam - nhất là vào những hôm
Nhà Nước tổ chức kỷ niệm Ngày Phụ Nữ Quốc Tế. Và cũng ở Việt Nam: “Có tới 70%
phụ nữ ở nông thôn miền Băc thường xuyên đi phun hoá chất, và nhiều chị đang
mang thai, đang có kinh nguyệt, đang cho con bú cũng đi phun…Tỉ lệ xẩy thai ở
những phụ nữ này lến tới 10%. Chị em bị tai nạn rất cao:130/10.000 dân, trong đó
58% do tai nạn lao động. Gần 90% không được khám sức khoẻ, 35% mắc các bệnh phụ
khoa, hô hấp, cảm cúm, suy nhược…” (Phương Anh,”Phụ Nữ Nông Thôn Quá Thiệt Tḥi,”
Lao Động, 8 Mar. 2003:A1).
Những con số vừa nêu giúp cho mọi người hiểu tại sao phụ nữ và trẻ con Việt nam
dễ … dụ. Chỉ trong một xă - xă B́nh Thạnh Đông, huyện Phú Tân, An Giang, tính
đến ngày 27 tháng 3 năm 2003 - đă có 210 phụ nữ và trẻ em bị dụ dỗ để bán qua
biên giới!
Nông thôn không dành “độc quyền” trong việc sản xuất những “cánh hoa” bầm dập,
tả tơi, te tua và tàn tạ ở V.N. Hồi tháng 10 năm 2002, trong một xí nghiệp ở
B́nh Chánh đă xẩy ra một vụ ngộ độc khiến nhiều nữ công nhân thiệt mạng. “Măi
sau này người ta mới biết nhiều chị đă t́m cái chết để giải thoát cảnh nghèo đói.
Đồng lương xí nghiệp quá thấp chỉ đủ để sống lây lất. Đi làm về lại chen nhau 8,
9 người trong một pḥng nhỏ xíu, thiếu thốn đủ thứ. Lẽ ra với qũi đất đai làm
chủ, với quyền hạn của ḿnh, nhà nước có đủ điều kiện xây cất chung cư cho công
nhân thuê với giá rẻ để bảo đảm điều kiện sinh sống cho tầng lớp đang chiếm đa
số trong xă hội” (Phan Kiến Quốc, “Những Nghiệt Ngă Của Tháng Năm,” Việt Luận,
24 Jun. 2003).
Có hàng vạn chuyện (“lẽ ra”) như thế đă bị phớt lờ ở Việt Nam. Sự “quan tâm sâu
sắc của Đảng và Nhà Nước”, nếu có, chỉ có trên … giấy má - giấy để in nghị định,
nghị quyết, diễn văn, chỉ thị … hoặc những bài xă luận “vẽ voi” của báo Nhân Dân.
Trăm voi không được bát nước xáo!
Và xáo voi không chỉ dành dể phục vụ những thành phần “nhẹ dạ” như nhi đồng hay
phụ nữ. Nó được phân phối đồng đều đến mọi người, và mọi giới.
Ngày 4 tháng 3 năm 2002, trong hội nghị lần thứ 5 của ban chấp hành trung ương
Đảng khóa IX - ông Nông Đức Mạnh, đương kim Tổng Bí Thư của ĐCSVN, đă “khẳng
định dân chủ là bản chất của chế độ xă hội chủ nghĩa, là mục tiêu là động lực
phát triển kinh tế - xă hội - đất nước được xác định rơ trong chủ trương, đường
lối hơn 72 năm qua của Đảng” (Nhân Dân 04/03/02). Qua ngày hôm sau, cũng tại hội
nghị này, ông vẫn ân cần và thiết tha nhắc lại ư này; đă thế, ông c̣n trích dẫn
thêm “đôi lời vàng ngọc” của chủ tịch Hồ Chí Minh :“Dân chủ là cái quí báu nhất
của nhân dân, thực hành dân chủ là cái ch́a khoá vạn năng có thể giải quyết mọi
khó khăn” - theo như tường thuật của báoLao Động , số ra ngày 05tháng 03 năm
2002.
Được lời như cởi tấm ḷng. Một công dân Việt Nam, ông Phạm Hồng Sơn, đă hân hoan
coi đây là “Những Tín Hiệu Đáng Mừøng Cho Dân Chủ Tại Việt Nam”- như tựa đề một
bài viết của ông, và bài viết này đă được cho phổ biến khắp nơi, cùng với đề
nghị (chí t́nh) rằng đảng CSVN “hăy công bố góp ư, kiến nghị với đảng và nhà
nước của những nhân vật như Hoàng Minh Chính, Trần Độ, Nguyễn Thanh Giang, Hà Sĩ
Phu, Trần Khuê, cũng như nhiều ư kiến đóng góp, thậm chí phê phán của những
người Việt Nam định cư ở nước ngoài”.
Đề nghị này đă làm lộ bí mật quốc gia. Nó đă khiến cho cả thế giới biết được
đường lối và chính sách “trăm voi không được bát nước xáo” của nhà nước Việt
Nam. Tội nặng đến thế th́ bị bắt vào tù là phải.
Tôi chỉ thấy (hơi) băn khoăn chút xíu, khi nghe câu trả lời của bà Phạm Hồng Sơn
- với phóng viên Đinh Quang Anh Thái, của đài Little Saigon, sau phiên toà ngày
18 tháng 6 năm 2003 - như sau:”Tôi cũng có một chút suy nghĩ như thế này muốn
bầy tỏ với cộng đồng người Việt và cộng đồng người nước ngoài, là tư khi chồng
tôi bị bắt đến nay, tôi đă nghe rất nhiều tổ chứ lên tiếng cảnh cáo chính quyền
hà Hội về sự vi phạm nhân quyền của chế độ, mà cụ thể là trường hợp của bác sĩ
Phạm Hồng Sơn. Quả thực là tôi mong muốn mọi người phải có biện pháp ǵ đó hữu
hiệu hơn nữa. Chứ c̣n nếu cứ hư từ trước đến nay th́ mọi nỗ lực chỉ là những lời
cảnh báo đưa ra rồi lại rơi vào một sự im lặng đáng sợ. Trong khi những người
như anh Sơn th́ lại phải chịu một bản án , chịu một phiên toà bất công như ngày
hôm nay”.
Cứ theo như “một chút suy nghĩ” của bà Phạm Hồng Sơn th́ ở Little Saigon, và
nhiều nơi khác nữa trên thế giới, dường như, cộng đồng người Việt hải ngoại cũng
đang học cách nấu xáo voi - theo công thức “trăm voi không được bát nước xáo” -
của dân làng Ba Đ́nh, Hà Nội!
Tưởng Năng Tiến