Cong-Huyen-Ton-Nu Nha-Trang -- Thanh Nhung's Poetry

in bridal costume

THANH NHUNG


SÁNG TÁC 1971 - 2000






    Huyền Hoặc

    Người vụt đến bằng bước chân huyền hoặc
    Thoáng giang hồ trong giọng hát mê say
    Từng cái siết bàn tay trào nước mắt
    Hồn nhập hồn -- hư ảo xuống vòng vai.

    Xin thật nhẹ, bình pha lê sắp vỡ
    Biên giới hư không gò bó con người
    Gần gủi quá nên nghe lòng e sợ
    Mắt đông sầu xin hãy lặng nhìn tôi.

    Tôi đã đi xa cuộc đời thơ dại
    Dẫu đau thương không còn lối quay về
    Ðón kinh ngạc trong lòng tay mê mải
    Cho điệu buồn theo gió lạ bay đi.

    Còn những phút chập chờn ru ảo ảnh
    Ngón tay đan không thề thốt hẹn hò
    Xin rót xuống trong lòng mưa thật lạnh
    Những khúc ru trầm xao xuyến hương thơ.

    Paris, 1/1972


    Bão Biển

    Gió chiều u uất gọi
    Trùng dương vụt chuyển mình
    Mênh mang trời bão tố
    Nghe nhạc cuồng rất xanh.

    Cũng tròn như nước mắt
    Cũng tròn như vòng tay
    Lời đam mê biển gọi
    Trong lớp sóng vun đầy.

    Từ muôn ngàn núi thẳm
    Gió đem tình hoang sơ
    Mà yêu từng tâm sự
    Của trùng dương đôi bờ.

    Rồi mai trời rực nắng
    Bàn chân gió thật hiền
    Âm ba trầm tiếng thở
    Qua rồi cơn bão điên.

    Mây mềm bay trở lại
    Và trăng sao hiện về
    Cho biển triền miên nhớ
    Cơn gió vừa bay đi.

    Paris, nhớ 16/1/1972


    Biển

    Trùng dương xỏa tóc mây dài
    Bãi suông cát trắng nghiêng vai hững hờ
    Bước chân thầm đếm bơ vơ
    Vết hằn lên cát đơn sơ chuỗi ngày.

    Pulau Kapas, Malaysia 8/1974


    Xin Cho Tôi

    Xin cho tôi một lần
    Thả sầu theo suối tóc
    Giọt nắng chiều phân vân
    Lung linh thành lệ ngọc.

    Mùa xuân tròn bước mây
    Xa xôi vùng tuổi đó
    Tình học trò mê say
    Trắng như màu sách vở.

    Xin cho tôi một lần
    Khoác màu xanh áo cũ
    Nhìn từng mảnh ái ân
    Ghi tên vào ký sự.

    Giọt nước mắt rồi thôi
    Ði vào đời lẳng lặng
    Thoáng nụ cười trên môi
    Mong ngày mai rực nắng.

    Xin cho tôi một lần
    Hát lời ru của biển
    Xin cho tôi một lần
    Khát khao mình hiện diện.

    Kuala Lumpur, 18/1/1975


    Xin Cúi Xuống Thật Gần

    Cũng vô luân như lời hứa hòa bình
    Bom đạn phá tan tành bát cơm trong lòng tay đứa trẻ
    Hỏa ngục cũng còn dâng chút an ninh
    Cho những tâm hồn không biết lọc lừa đất mẹ.

    Thôi đừng nói đến quê hương
    Bằng những danh từ không ai định nghĩa
    Xin rộng lòng rót tình thương
    Dập tắt lửa binh bạo tàn bốn phía.

    Mẹ già không nhặt xương con
    Ðem xây nền dân chủ
    Những xác co ro trong đất mẹ hao mòn
    Nỗi khao khát âm thầm thôi có bao giờ tự thú.

    Hãy lắng nghe niềm đau
    Cũng gần như bàn tay cắt lìa thân xác
    Cũng gần như rừng sâu
    Trơ vơ biến thành sa mạc.

    Xin cúi xuống thật gần
    Thương lời run của mẹ già đêm đêm khấn nguyện
    Ðem giấc ngủ bình yên cho mắt trẻ thơ trong ngần
    Cho nhạc thanh bình lời ca của biển.

    Kuala Lumpur, 20/1/1975
    English translation


    Tự Nguyện

    Vùng ngăn cách cũng đầy như bóng tối
    Trắng hai tay ôm mộng ước không tròn
    Mà nẻo gió hương xưa còn đến vội
    Ray rứt chi hoài những tiếng vàng son?

    Thôi trọn đường đi xin hồn phẳng lặng
    Tượng đá âm thầm tiếp những lời yêu
    Vung vãi tình thương nhận niềm cay đắng
    Ôi những hờn ghen xâu xé đã nhiều.

    Như giọt sương khuya ngời trong nắng chói
    Một phút huy hoàng xao xuyến là xong
    Xin sẽ nâng niu điệu tình duyên mới
    Như một bài ca theo sóng phiêu bồng.

    Vì tóc mây sẽ không đem ràng buộc
    Ngựa ngàn phương say tiếng gọi sông hồ
    Xin đừng trói hồn tôi bằng hẹn ước
    Hoa chỉ trên cành hương sắc nên thơ.

    Xin được làm chim nghìn xa vỗ cánh
    Trút lại phương trời những nét sầu thương
    Xin được làm mây để chừng hiu quạnh
    Chuyển biến thành mưa hát giọng thiên đường.

    Kuala Lumpur, 31/1/1975


    Niềm Cô Ðơn

    Niềm cô đơn là viên sỏi trắng
    Trơ vơ trên thảm cỏ xanh mềm
    Là tiếng chim kêu giữa trưa hè im lặng
    Là một mình thức giấc trong đêm.

    Tôi đi vào thế gian
    Ngơ ngác mắt nai tìm tòi lẽ sống
    Tin lời dạy của tiền nhân
    Chính đáng đời nay cho đời sau đẹp mộng.

    Nên những ngày những ngày trôi qua nhanh
    Tôi chỉ nhìn tôi trong quá khứ
    Gai nhọn rướm máu bàn chân vô tình
    Tôi khiếp sợ đời nên gói vòng tâm sự.

    Tim là thung lũng sâu
    Tình cảm dằn đi đợi giờ dấy loạn
    Tôi một mình qua cầu
    Bên kia đường đi sao dài không ánh sáng!

    Kuala Lumpur, 8/2/1975


    Chiếc Lá

    Trời không gió và mây chiều rất tĩnh
    Chiếc lá vàng rơi uyển chuyển vô cùng
    Nằm yên. Nằm yên. Như đành số mệnh
    Chờ nắng sương về nhập với hư không.

    Nhìn chiếc lá trơ vơ
    Ý thức bỗng về chan chứa
    Phút giây cuối cùng nếu đượm hương thơ
    Hiện hữu nầy có thể không còn nôn mửa.

    Ngày mai đến không
    Bằng hứa hẹn ngày nay mời mọc?
    Cuộc sống xô bồ trôi ngược dòng sông
    Xin một lần ôm đam mê dẫu bằng sợi tóc.

    Cho tôi sống và yêu và sa ngã
    Thương những ngày xưa, hưởng trọn ngày nay
    Phút sau cùng cho tôi làm chiếc lá
    Chấp nhận bình yên vòng sống đã đầy.

    Kuala Lumpur, 9/2/1975


    Thoát Vòng

    Một lần
    Vỡ tan từng mảnh
    Tim vá víu làm bản thân
    Mắt đêm thật lạnh.

    Tôi đi
    Ðầu cúi xuống
    Mơ ước còn chi
    Luyến thương chừ đã muộn.

    Lăn vào biển đen
    Và những dòng mưa rơi rất xám
    Giọt nắng chỉ vừa hồng lên
    Một khắc rồi thôi tạ từ điềm đạm.

    Vòng tay ôm
    Không hề tròn quanh tôi nữa
    Nụ hoa cài tóc vương thơm
    Hương xưa điệu buồn chan chứa.

    Với niềm đau đó
    Một lần mang tên cố nhân
    Còn mảnh tim thật nhỏ
    Cất riêng cho trọn đường trần.

    Kuala Lumpur, 12/2/1975


    Nhẹ

    Niềm đam mê
    Như giọt nước mắt nóng bỏng
    Rơi vào khoảng trống
    Tim vẫn niềm khao khát thầm thì.

    Xin nụ hôn mềm như cánh bướm
    Mắt nhìn giọt sương thủy tinh
    Hồn là mây trong lòng nước biếc
    Thoảng gió xôn xao vỡ hình.

    Tôi uống lời trên vành môi chạm khẽ
    Nhận tình yêu trong mắt sáng bao dung
    Hồn run nhè nhẹ
    Thoát niềm cô đơn muôn trùng.

    Kuala Lumpur, 19/2/1975
    English translation


    Tĩnh Vật

    Cánh bướm vờn xa lẳng lặng.
    Bàn tay mềm búp sen
    Trên tờ giấy trắng
    Bút khô mực nằm yên.

    Kuala Lumpur, 27/2/1975


    Những Giấc Mơ

    Tôi muốn ngủ yên
    Gối đầu trên nền hoa trắng
    Tia sáng mặt trời làm mền
    Thu hình ảnh trong mơ dài đăng đẳng.

    Những giấc mơ
    Tiềm thức nâng niu gìn giữ
    Một phút không ngờ
    Nhập xác vào thơ tâm sự.

    Giấc mơ hình hài biến thể
    Màu sắc muôn trùng
    Là thơ cho họa sĩ
    Vẽ thành tranh không vào khung.

    Giấc mơ gió trong đồng xanh thủ thỉ
    Và tiếng sóng trùng dương vỗ về
    Là thơ cho nhạc sĩ
    Dệt thành khúc hát say mê.

    Giấc mơ trăng sao màu sữa
    Chim câu vào mây trắng tinh
    Là thơ cho đàn trẻ Việt Nam sinh thời đạn lửa
    Lớn lên đòi hỏi thanh bình.

    Giấc mơ cực hình hiển hiện
    Trong địa ngục âm u
    Là thơ cho những ai làm giàu trên chinh chiến
    Nhìn vào thâm tâm lao tù.

    Giấc mơ nghìn sao dẫn lối
    Ðường đi mềm cỏ nhung
    Là thơ cho hồn tôi mệt mỏi
    Vẫn thương cuộc sống phiêu bồng.

    Kuala Lumpur, 6/3/1975
    (Vietnam Culture Journal, No. 1, 1982)


    Tâm Thức

    Ðừng đến với tôi
    Bằng mong ước đi tìm tuyệt mỹ
    Trong làn tóc sông thơ
    Hay giọng cười nhạc ý.

    Hồn tôi
    Hỗn mang niềm riêng tình thương Ðất Mẹ
    Câu nói giọng cười
    Khắc sâu niềm cô đơn thế kỷ.

    Tôi không biết phụng thờ
    Vàng ngọc chói chan đơm hoa kết trái
    Tôi làm thơ
    Ca niềm đau nhân loại.

    Thế giới riêng tôi
    Mở toang cho những tâm hồn bạn
    Trong đám đông lạc loài
    Tâm sự cùng nhau cho đến sáng.

    Xin đến với tôi
    Như đi vào cuộc sống
    Ðón kinh ngạc làm vui
    Và đợi chờ thất vọng.

    Penang, 4/1975
    English translation


    Bức Tường

    Giữa hai chúng ta
    Một bức tường không màu sắc
    Thật xa
    Dẫu đôi tay siết chặt.

    Giữa hai chúng ta
    Lời cũng hư vô như sương khói
    Tâm sự thiết tha
    Cất giấu riêng mình như thuở nụ hôn vụng về trao rất vội.

    Hãy bắt nhịp cầu
    Bằng chú tâm giàu như tưởng tượng
    Giữa hai chúng ta không bức tường mà hơi thở nhau
    Lời nói khắc ghi ngân dài âm hưởng.

    Penang, 7/1976


    Tiêu Hao

    Với chân dằn vặt
    Những ngày đi qua
    Dặm hồn lá úa
    Dặm hồn sương sa.

    Nửa đời trắng tóc
    Ăn năn hiện về
    Ðiệu buồn sám hối
    Những mùa xuân đi.

    Say tìm đất lạ
    Thơm áo khoa danh
    Hồn thơ lạc lõng
    Tiềm thức nương mình.

    Bút khô màu mực
    Tâm ý nhạt mờ
    Thèm hoa cỏ mẹ
    Nồng ngát hương thơ.

    Luân hồi một kiếp
    Ôi cánh chim di
    Vượt trùng dương thẳm
    Hun hút đường về.

    Trời xa nhạt nắng
    Nghe hồn vũng sâu
    Giọt buồn lẳng lặng
    Bâng khuâng cúi đầu.

    Vancouver, 1981
    (Văn Học Nghệ Thuật số 4 , 1985)
    English translation


    Song Ðôi
    (Trao L., qua biên giới ngôn ngữ)

    Chân dung tình yêu nầy
    Không có sự hờn ghen của bầy quạ đói
    Hai tâm hồn hai đường bay
    Vùng tri giác xuyên về một cõi.

    Chân dung tình yêu nầy
    Tròn vo như hạnh phúc
    Yên bình thanh thản trong vòng tay
    Không giả trang thay bức tường tù ngục.

    Hạnh phúc đơn sơ
    Như bữa cơm ngọt ngào rau trái
    Như chuỗi cười cho một tình cờ
    Ðôi đũa lệch so hoài so mãi.

    Hạnh phúc như giọt sương
    Lung linh màu nắng mới
    Chạm khẽ tay nhau đi cùng con đường
    Ðỉnh xa mặt trời đón đợi.

    Arlington, VA 8/1985
    (Văn Học Nghệ Thuật số 8 & 9, 1985-86)


    Lên Ðường

    Mai tôi đi rồi
    Những con đường Arlington xin ghi làm kỷ niệm
    Xếp hàng số bao nhiêu trong các ngõ vào đời
    Mà gốc rễ Trường Sơn là tâm điểm.

    Cánh tay không dài như của thi nhân
    Ðể vòng ôm vũ trụ bao la vào hồn thơ rất rộng
    Phù thế đi về thương nhớ theo chân
    Chỉ có lời êm xoa niềm đau nóng bỏng.

    Mai tôi lên đường, dài thêm ước vọng
    Xây đắp tình người qua ngôn ngữ con tim
    Kỷ niệm phương nầy đi theo hộ tống
    Gỡ nhẹ vòng gai cho bước chân mềm.

    Arlington, VA 12/1985
    (Văn Học số 1 , tháng 2/1986)


    Xưa Nay

    Này anh cuộc sống năm na`o
    Bờ xanh biển mặn xôn xao tiếng cưòi
    Bãi trường chân sáo dong chơi
    Chiều non cát trắng thơm mùi vĩên du
    Thoắt bay theo lớp sương mù
    Hai mươi năm lẻ vòng mơ đã tròn
    Nẻo về xương máu đầy non
    Nẻo đi mộng ước không còn hương xưa
    Này anh cuộc sống bây giờ
    Hai vùng biển rộng trơ vơ khôn cùng.

    Arlington, VA 11/1985
    (Văn Học số 1 , tháng 2/1986)


    Ngăn Cách

    Năm tháng theo nhau, thôi không còn vói tới
    Trời mưa dầm xứ Huế lạnh xương da
    Nụ cười ai ấm lòng trên bến đợi
    Những chuyến đò ngang chở mộng kiêu sa.

    Không vói tới những ngày say nắng hạ
    Huế ru trầm hợp tấu của bầy ve
    Nàng tôn nữ nghiêng đầu trong nón lá
    Mộng mười lăm xanh mát lối đi về.

    Không vói tới nhịp cầu nâng gió nhẹ
    Buổi tan trường áo trắng phất phơ bay
    Ríu rít lời chim ngọt ngào giọng kể
    Mẩu tâm tình trong suốt rất thơ ngây.

    Không vói tới cổng trường xưa nếp cũ
    Sách vở ngàn năm kể chuyện rồng tiên
    Huế điên đảo thương ông già Bến Ngự
    Nước sông Hương chuyên chở một lời nguyền.

    Không vói tới Huế nghèo xơ xác đó
    Rách cho thơm nhân cách giữ giùm nhau
    Tiếng hò nghe u trầm như nỗi nhớ
    Thành quách kiêu hùng lặng đứng tiêu hao.

    Không vói tới từ dặm ngàn đất khách
    Vượt không gian dù chỉ một đường bay
    Thoắt quay lại đã muôn trùng ngăn cách
    Nỗi quê hương thao thức mãi phương này.

    Los Angeles, 23/10/1999


    Nhớ

    Xuân đến rồi đi anh thấy không?
    Ngõ xưa chim hót nắng mai hồng
    Trời nay gió chở sương chiều xám
    Chân giẫm bờ Tây nhớ biển Ðông

    Biển nhớ từng cơn sóng gọi thầm
    Phương này nghe thoảng chút dư âm
    Vói tay chạm khẽ ngày thơ đó
    Giọt sáng cài lên đêm lặng câm

    Los Angeles, tháng 12, 2000



    Return to:
    * Top of Page
    * Thanh Nhung, 1958-1970
    * Thanh Nhung
    * Home Page

Copyright © 2001 by Nha Trang Pensinger