Phần 2
Chương 4:
Tôi và Nhạn giấu nhẹm chuyện bà La Sát xua chó rượt vắt gị lên cổ. Nhưng
chẳng hiểu sao thằng Dế lại biết. Nó nh́n tôi, cười cười:
- Hôm qua suưt chút nữa anh b𓏱 "cẩu xực" rồi hén?
Tôi giật thót:
- Ai bảo mày vậy ?
Dế cười tủm tỉm:
- Tự em biết! Cần ǵ aii bảo!
Tôi thở dài:
- Tại thằng Nhạn. Nó b&ảo bọn chó ngủ hết rồi . Nào ngờ chúng "phục kích" ngay
trong vườn.
Dế sờ vào tay tôi:
- Ai bảo anh và anh Nhạn khônng rủ em đi! Có em, bọn chó chẳng dám làm ǵ!
Tôi bĩu môi:
- Xạo đi mày!
Dế chớp mắt:
- Em nói thật mà!
Tôi hừ mũi:
- Chẳng lẽ con Hắc-Ín llại sợ mày ?
- Con Hắc-Ín không sợ em, nh&ưng em quen với chị Thơm. Em xin vô bắn chim là chỉ
cho liền.
Tôi ngạc nhiên:
- Chị Thơm nào ? Bà La Sát ࣡ó hả ?
Dế gật đầu:
- Ừ. Nhưng chị Thơmm chỉ là bà La Sát với anh Nhạn và những người khác thôi . Với
em th́ khác. Chị Thơm thương em lắm.
Nghe thằng Dế khen chị Thơm của nó, tôi rụt cổ:
- Con nhỏ đó dữ quá ch#7915;ng!
Lần này, Dế không buồn căi cọ với tôi . Nó chỉ phản đối bằng cách đứng im nhăn
nhó. Chắc nó sợ nếu nó bênh vực chị Thơm chằm chặp, lần sau đi đâu tôi và Nhạn
sẽ không rủ nó đi cùng.
Chương 5:
Thằng Dế tính đúng.
Ba ngày sau, Nhạn rủ tôi đi tắm suối, tôi liền "vận động" cho Dế đi theo .
Thoạt đầu, Nhạn từ chối:
- Nó phải cho ḅ đi ăn!
- Th́ em dẫn ḅ theo ra suối . Em để nó gặm cỏ trên bờ.
Nhạn cũng hơi xiêu xiêu:
- Dắt nó theo cũng đტợc. Nhưng mày phải coi chừng. Lần trước mày để nó lẻn vào
vườn rau ông Tạ dẫm nát một lần rồi .
Dĩ nhiên là Dế đồng ư ngay . Và nó ba chân bốn cẳng chạy ra chuồn ḅ sau vườn,
tháo then cài, dắt ḅ đi theo tôi và Nhạn.
Con suối làng Hà Xuyên không xa nhà d́ Sáu bao nhiêu . Chúng tôi băng qua ba
cánh đồng, một rẫy mía và hai nương khoai ḿ đă thấy ḍng nước uốn khúc trước
mặt.
Vừa tới nơi, thằng Dế để mặc con ḅ đủng đỉnh nhá cỏ cạnh mấy gốc dương liễu cao
vút, nó vội vàng trút bỏ hết quần áo và cứ trần truồng như thế lao vút xuống
ḍng nước xanh, bơi ra giữa suối .
Vừa cởi áo, Nhạn vừa hỏi tôi:
- Anh biết bơi không?
Tôi chép miệng:
- Không. Hồi trước tao ccó bơi sơ sơ . Nhưng bây giờ quên hết rồi .
- Vậy anh xuống suối v&ới em, em tập bơi cho .
Đề nghị của Nhạn quả là hấp dẫn. Nhưng tôi vẫn dè dặt nh́n xuống ḍng nước:
- Suối có sâu không?
Biết tôi nhát gan, Nhạn cười:
- Ở giữa ḍng mới sâu .. C̣n anh với em tập bơi sát bờ. Sát bờ cạn xợt.
Đúng như Nhạn nói, mực nước ở bờ suối chỉ ngập tới ngực tôi . Tôi đập mạnh hai
tay cho nước văng tung tóe và quay sang Nhạn:
- Giờ sao ?
Nhạn ch́a tay ra đằng trước:
- Muốn biết bơi, trტớc tiên anh phải nằm trên hai tay em đập chân cho quen đă!
Tôi nhanh nhẹn làm theo lời Nhạn. Tôi nằm trên mặt nước, quẫy đùng đùng. Nhạn
vừa đỡ tay dưới bụng tôi vừa ra lệnh:
- Anh nhớ quạt tay cho đ;ều! Chân đập mạnh hơn nữa mới được!
Tôi nghiến răng vùng vẫy không tiếc sức. Nước bắn lên khắp đầu cổ Nhạn. Nhưng nó
vẫn tỉnh khô . Thậm chí nó c̣n khen tôi:
- Khá lắm!
Nghe Nhạn khen, tôi ngóc cổ lên hỏi:
- Tao bơi được r𓐫i hả ?
Nhạn lắc đầu:
- Chưa đâu! Chừng nào em buông tay ra mà anh vẫn nổi trên mặt nước, lúc đó mới
gọi là biết bơi .
Tôi nóng ruột giục:
- Vậy mày buông tay ra đi!
>
- Chưa được đâuu! Anh phải tập cho quen đă!
- Tao quen rồi - Tôi hăng hái - Buông tay ra đi!
Thấy tôi cứ khăng khăng, Nhạn đành buông tay ra . Tôi cố sức giăy giụa, đập tay
đập chân loạn xạ . Nhưng người tôi vẫn ch́m nghỉm. Tôi uống một ngụm nước. Rồi
ngụm thứ hai . Hoảng hồn, tôi khoát nước lia lịa . Nhưng lúc này, tôi chẳng khác
nào một ḥn đá, cứ mỗi lúc một ch́m sâu . Nước sặc lên mũi khiến tôi buốt cả óc.
Giữa lúc tôi đang lặn hụp bấn loạn, tưởng đi chầu hà bá tới nơi th́ Nhạn ôm
ngang bụng tôi kéo lên.
Nh́n tôi ho sặc sụa, Nhạn thở dài:
- Em đă nói rồi mà anh ch𓋟ng nghe!
Tôi đưa tay vuốt mặt và nói bằng giọng xuôi xị:
- Thôi lần sau tao sẽ nghe l&ời mày!
Tôi lại nằn lên tay Nhạn, lại quạt tay, lại đập chân. Tôi không dám liều nữa .
Tôi nhẫn nại lặp đi lặp lại những động tác. Nhạn lặng lẽ theo dơi, không nói ǵ.
Đến khi nó hô "chuẩn bị" th́ người tôi căng ra như một quả bóng. Tôi cố quạt
nước một cách nhịp nhàng. Nhưng chờ hoài không thấy Nhạn buông tay, tôi nổi
khùng, gắt:
- Sao mày không thả tay ra!
Nhạn cười hích hích:
- Em buông ra từ khi năy lận..
- Vậy là tao đă ...
Tôi phấn khởi kêu lên. Nhưng chưa kịp nói dứt câu, người tôi đột nhiên ch́m
nghỉm. Tôi cuống quít vùng vẫy và dần dần ngoi lên được. Tiếng thằng Nhạn reo
lên bên tai:
- Khá lắm, anh Chương ᅁi!
Sau đó, Nhạn kéo tôi ra xa bờ rồi bảo tôi bơi vô . Chỉ sau vài lần, tôi đă bơi
được những quăng ngắn.
Trong khi Nhạn đang định tập cho tôi bơi dọc theo bờ th́ thằng Dế th́nh ĺnh kêu
lên:
- Tụi thằng Dư tớii!
Tôi ngoảnh đầu ḍm sang bên kia suối . Thằng Dế trần truồng đang ngồi vắt vẻo
trên cành ổi ch́a ra sát mép nước. Hô hoán xong, nó nhảy tơm xuống suối hối hả
bơi về phía tôi và Nhạn.
Tôi c̣n chưa kịp hiểu ra chuyện ǵ th́ Nhạn đă giục:
- Lên bờ mau!
Nói xong, Nhạn quày quả lội vô bờ.
Tôi lật đật đuổi theo nó:
- Chuyện ǵ vậy ?
- Tụi thằng Dư .
Nhạn đáp gọn lỏn. Tôi càng ngơ ngác:
- Tụi thằng Dư nào ?
>
- Tụi bên xóm Miễu . Tụ;i nó là ḱnh địch của tụi em. Gặp nhau thế nào cũng "choảng".
Tôi nh́n quanh:
- Tụi nó đâu ?
- Kia ḱa!
Tôi nh́n theo tay chỉ của Nhạn và giật ḿnh khi thấy trên bờ suối đối diện xuất
hiện bốn ông nhóc. Tụi nó trạc cỡ Nhạn. Hai đứa đứng dưới đất. Hai đứa ngồi trên
lưng trâu .
Nhạn chỉ thằng nhóc cỡi trâu bên phải đang vung roi chỉ trỏ, nói với tôi:
- Thằng đó là thằng Dᅐ . Nó là thủ lĩnh của bọn kia .
Tôi khịt mũi:
- Tụi mày đánh không lạii tụi nó sao ?
Nhạn liếm môi:
- Lúc này tụi nó đông hơnn ḿnh th́ ḿnh phải rút. Nếu có thêm thằng Thể nữa th́
em không ngán.
- Thằng Thể nào ?
- Thằng Thể con ông Hai ઢởm ở trước nhà ḿnh. Thằng đó ĺ số dzách ...
Nhạn chưa nói dứt câu th́ thằng Dư đă trỏ roi sang, hét lớn:
- Mày bàn mưu tính kế ǵ ભó Nhạn? Có giỏi th́ đứng lại đó chờ tụi tao qua chứ
đừng chạy như bữa trước nghen!
- Tao cóc thèm chạy!
Nhạn lớn giọng đáp. Nói xong, th́nh ĺnh nó cầm tay tôi giơ cao lên:
- Tụi mày qua đây, anh tao s#7869; cho tụi mày biết tay!
Nghe Nhạn " quảng cáo" tôi ghê quá. tụi thằng Dư hơi chột dạ. Nhưng sau một hồi
ḍm dỏ nghiêng ngó đối thủ, thấy cẳng tay cẳng chân tôi chẳng có vẻ ǵ là con
nhà vơ, thằng Dư gục gặc đầu:
- Tao chấp cả anh mày! Đ;ợi đấy!
Vừa dứt câu, tụi thằng Dư ùa cả xuống nước. Hai đứa cỡi trâu ra giữa ḍng. Hai
đứa bơi cặp kè bên cạnh. Dế lúc này đă leo lên bờ. Nó vừa mặc quần vừa hiến kế:
- Ḿnh nấp sau đám khoai ḿ l&ấy đất cày chọi tụi nó.
Nhạn khoát tay:
- Mày đánh ḅ về nhà trư&ớc đi! Tao và anh Chương ở lại cầm cự.
- Nhưng lát nữa em chạy ra đây chứ ?
- Ừ. Nhớ kêu thằng Th#7875;.
Trong khi Dế đánh ḅ băng qua những thửa ruộng trống trải th́ tôi và Nhạn rút
lui vào rẫy khoai ḿ. Tôi vừa lúi húi chạy vừa nh́n qua kẽ lá quan sát đối
phương. Chỉ một lát sai, tụi xóm Miễu đă ở đầu bên kia rẫy khoai .
- Ra ngoài đồng trống #273;ánh tay đôi chứ!
Tiếng thằng Dư khiêu khích. Nhưng tôi và Nhạn vẫn nằm im nghe ngóng động tĩnh.
"Bịch! Rào rào!". Một tảng đất từ bên kai ném sang, rơi cách chỗ tôi nấp khoảng
mười bước chân. Tôi nhỏm người định chạy th́ Nhạn níu lại, th́ thầm:
- Tụi nó không thấy ḿnh âu! Tụi nó chỉ ném may rủi thôi!
Lại thêm hai, ba tảng đất nữa ném sang, đều không chính xác, chỉ có lá khoai ḿ
rụng rào rào .
Tôi liếc Nhạn:
- Ḿnh "pháo kích" lại chhứ ?
- Không thấy tụi nó, làm sao ném trúng?
- Cứ ném đại!
Nhạn lắc đầu:
- Ném dại sẽ lộ mc tiêu .
Tôi hoang mang:
- Chứ chẳng lẽ ḿnh n#7857;m im chịu trận?
Nhạn tặc lưỡi:
- Chờ một lát, thằng D&ế và thằng Thể sẽ ra "tiếp viện".
Tôi vẫn không nén nổi lo âu:
- Rủi tụi kia xông lên th́ saao ?
- Tụi nó không dám đâu!
Nhạn nói, giọng quả quyết.
Sự b́nh tĩnh của Nhạn giúp tôi yên ḷng được chút xíu . Nhưng Nhạn đoán trật
lất. Đang dáo dác nh́n, tôi bỗng trông thấy một bóng người lom khom luồn đi giữa
hai hàng khoai, tiến về phía tụi tôi . Tôi chưa kịp báo động th́ Nhạn đă vung
tay ra . Ḥn đất bay vèo một cái, trúng ngay chân đối thủ.
Thằng nhóc hoảng hồn, ném vu vơ một phát rồi co chân nhảy ḷ c̣ về hướng cũ.
Tôi hỏi:
- Thằng Dư hả ?
- Không phải! Đàn em nó!
Ngay lúc ấy, Dế xuất hiện. Nó ra một ḿnh.
- Thằng Thể đâu ? - Nh#7841;n tṛn mắt.
Dế quệt mồ hôi trán:
- Ảnh theo bác Hai đi ăn giỗ trên B́nh Trung rồi .
Nhạn chưa kịp nói ǵ th́ "đạn pháo" rơi ầm ầm trên đầu chúng tôi . Cát bụi mù
mịt, chui đầy lỗ tai, lỗ mũi .
Nhạn chạy dạt sang một bên, kêu lên:
- Đổi chỗ mau, thằ;ng khi năy là thằng do thám! Nó thấy tụi ḿnh rồi .
Tôi và Dế lúp xúp chạy theo Nhạn. Thằng Dế c̣n hung hăng ném trả lại mấy phát.
Ba đứa nằm đùn cục một chỗ. Nhạn ra lệnh:
- Phản công đi!
Tôi nhớ lại lời Nhạn khi năy, liền nói:
- Mày không sợ lộ tung tích hhả ?
- Cứ đánh! Đâu c̣n vi𓐟n binh nữa mà đợi!
Ba đứa đồng loạt vung tay lên. Chúng tôi nă pháo về hướng rút của tên do thám
vừa rồi . Tụi xóm Miễu cũng đánh trả ác liệt. Đất cát văng tứ tung. Tôi nhắm tịt
mắt cho bụi khỏi chui vào và ném loạn xạ, bất kể trúng trật.
Dế vừa ném vừa băng lên.
Nhạn gọi giật:
- Mày chạy đi đâu v𓋅y ?
Dế vẫn không quay đầu lại . Nó hăm hở:
- Tiến lên đi! Bên kia đuuối sức rồi . Đẩy tụi nó xuống suối!
Quả thật, hỏa lực của bên địch đă bắt đầu thưa thớt. Không đợi Nhạn có ư kiến,
tôi vùng chạy theo Dế. Túng thế, Nhạn đành phải chạy theo .
Chúng tôi tiến lên được hai phần ba rẫy khoai ḿ. Thấp thoáng trước mặt là những
chỏm tóc nhấp nhô . Say men chiến thắng, chúng tôi càng tấn công tợn. Tôi ném
đất đến ră cả tay nhưng vẫn không sao đẩy lui được tụi xóm Miễu ra khỏi rẫy
khoai . Tụi nó cố thủ ở ngoài b́a, nấp sau bờ ruộng, cầm cự ngoan cường.
Tôi sốt ruột liếc Nhạn:
- Giờ sao mày ? Chẳng l𓍫 ném qua ném lại đến tối ? Nhạn mím môi:
- Tách ra làm hai hướng! Anh vvới thằng Dế tấn công bên cánh trái, em bên phải!
Tôi gật gù thầm phục Nhạn qúa xá. Nó chỉ huy tác chiến hệt như một viên tướng
dày dạn trận mạc. Nhưng tôi chưa kịp luồn sang bên trái th́ đă lănh ngay một cục
đất vào lưng rêm cả người .
Nhạn cũng chẳng khá hơn ǵ tôi . Nó lănh một quả vào mông, đau quắn đít. Chỉ có
Dế là thoát được. Nghe tiếng động sau lưng, Dế vội vàng nằm hụp xuống, ḥn đất
bay vù qua lưng.
Hóa ra tụi xóm Miễu đă ra tay trước. Tụi tôi chưa kịp chia ra hai mũi th́ tụi nó
đă phân hai đứa ở lại cầm cự, c̣n hai đứa khác ṿng ra đằng sau tụi tôi đánh bọc
hậu .
Bất th́nh ĺnh lâm vào thế lưỡng diện thọ địch, tôi dâm quưnh quáng, chỉ biết ôm
đầu chịu trận.
Nhạn liền kéo tay tôi:
- Anh với thằng Dế lo mmặt trước, để em chống đỡ mặt sau cho!
Tôi mở mắt ra, chưa kịp "lo mặt trước" th́ đă phải " lo mặt tôi". Một cục đất
nện ngay giữa mặt muốn dập sống mũi khiến tôi tá hỏa tam tinh. Tôi nhắm tịt mắt,
la bài hăi:
- Tao hết thấy đư#7901;ng rồi, Nhạn ơi!
Thấy tôi bị ... trọng thương, Nhạn hết ham chiến đấu . Nó cầm tay tôi kéo đi
phăng phăng, miệng hô:
- Chạy!
Nhạn lôi tôi chạy tạt ngang, thoát khỏi gọng kềm của tụi xóm Miễu . Dế lếch
thếch theo sau .
Chúng tôi băng ra bên hông rẫy khoai, vượt qua một khoảng ruộng trống và chui
tọt vào giữa đám mía . Đất đá ném theo rào rào sau lưng khiến tụi tôi cắm đầu
cắm cổ chạy thục mạng.
Bọn thằng Dư chỉ dám truy kích tới rẫy mía . Chúng không dám vào sâu, sợ bị phục
kích. Chúng đâu biết bọn tôi chỉ cố mong thoát thân, bụng dạ nào đánh đấm nữa .
Chạy được một đỗi xa, thấy hỏa lực của địch càng ngày càng rớt lại phía sau,
chúng tôi mới yên tâm đi chậm lạị Bấy giờ tôi mới cảm thấy thân thể mỏi nhừ, tay
chân rời ră. Nỗi buồn chiến bại càng khiến ḷng tôi thêm lắm ê chề.
Nhạn cũng giống như tôi . Mặt nó buồn như đưa đám. Chỉ có Dế là mím môi hậm hực:
- Sẽ có ngày cho tụi nó bi𓀯t tay!
Chương 6:
Tôi chỉ buồn có một ngày . Ngày hôm sau một niềm vui mới th́nh ĺnh t́m đến
và xóa sạch khỏi trái tim tôi nỗi thổn thức chiến trường.
Niềm vui mới t́m đến đúng vào lúc Nhạn và Dế đă đi ra đồng, c̣n tôi th́ đang lúi
húi nướng khoai trong bếp. Cái niềm vui đó mang h́nh thù một đứa con gái . Vừa
vào tới giữa sân nó đă lanh lảnh kêu lớn:
- D́ Sáu có nhà không, d́ Sáu ?
- Có! - Tiếng d́ Sáu từ nhà ttrên vọng ra .
Tôi chỉ nghe được có hai câu đối thoại ngắn ngủi . Sau đó là im bặt. Chắc con
nhỏ đă bước vào nhà! Tôi nhủ bụng và tiếp tục trở chiếc đũa bếp lùi mạnh củ
khoai vào sâu trong đống trấu đang nghi ngút, chẳng buồn quan tâm đến người
khách lạ.
Ngồi một lát, nghe mùi khét, tôi vừa định bươi củ khoai ra th́ bỗng nghe d́ Sáu
kêu:
- Chương ơi, Chưၑng!
Tôi giật ḿnh "dạ" một tiếng rơ to .
- Cháu lấy cái nia trên giàn b𓎳p đem đây cho d́!
À, hóa ra con nhỏ đó đi mượn nia về phơi thóc phơi khoai chi đó! Tôi leo lên
khúc gỗ dùng làm ghế ngồi, với tay lôi cái nia trên giàn xuống rồi đem lên nhà
trên.
D́ Sáu đang ngồi bệt trên nền nhà nhặt bông cỏ trong thúng gạo mới xay . Con nhỏ
đang ngồi chồm hổm bên cạnh rù ŕ tṛ chuyện với d́, thấy tôi xuất hiện, nó bẽn
lẽn bỏ ra đứng trước hiên.
Tôi hỏi nhỏ:
- Đứa nào vậy d́ ?
- Con Thơm ở xóm trên.
Tôi giật thót:
- Phải con nhỏ đó là chááu ông Tư Thiết không?
D́ Sáu ngạc nhiên:
- Đúng rồi! Sao cháu biế;t?
Tôi nói dối:
- Hôm trước thằng D𓎳 có dẫn cháu lên đó chơi .
Thật may, d́ tôi không hỏi gặng. D́ chỉ nói:
- Cháu cầm cái nia ra đưaa cho nó đi!
Mệnh lệnh bất ngờ của d́ khiến tôi bủn rủn cả tay chân. D́ tôi đâu có biết con
nhỏ đó là bà La Sát, hung thần của bọn trẻ trong làng. Nó chuyên môn vật cổ
thằng Nhạn của d́ xuống đất rồi cỡi lên người . Hôm trước, tôi cùng Nhạn chui
vào vườn nhà nó, hẳn nó đă trông thấy tôi . Nếu bây giờ nó nhận ra tôi, dám nó
vật tôi lăn quay ra đất. Thằng Nhạn to khỏe hơn tôi c̣n đánh không lại nó, c̣m
nhom như tôi ăn thua ǵ. Nhưng đă trót nói dối d́, tôi chẳng c̣n đường nào thoái
thác. Tôi đành phải cầm cái nia chầm chậm bước ra hiên. Nhỏ Thơm đứng quay mặt
ra ngoài nên không trông thấy tôi . Nhờ vậy tôi yên tâm nhích lại gần, mắt láo
liên quan sát. Hôm trước bị cây lá che khuất, tôi không trông rơ đối phương, bây
giờ mới có dịp ngắm nghía cẩn thận. Hóa ra bà La Sát không đô con như tôi tưởng.
Nước da bánh mật, người chắc nịch nhưng vừa vặn. Nó mặc quần đen, áo tím hoa cà,
tóc chấm ngang vai, nom có vẻ hiền lành chất phác. Vậy mà chẳng hiểu sao thằng
Nhạn tả nó như chằn tinh quái vật! Hay nó chính là yêu tinh rùng ḿnh thành thôn
nữ để lập mưu hại tôi!
Nhưng dù nhỏ Thơm có là ǵ đi nữa th́ tôi cũng phải hoàn thành nhiệm vụ d́ tôi
giao . Tôi đứng sau lưng nó, ch́a cái nia ra:
- Nia nè!
Nhỏ Thơm quay lại mỉm cười cầm lấy cái nia . Trời ơi, nó là yêu quái mà sao lại
có nụ cười dễ thương quá xá! Khi cười, mặt nó ngộ ghê! Trong khi tôi đực mặt ra
th́ nhỏ Thơm cất tiếng hỏi:
- Anh là cháu d́ Sáu hả ?
Thái độ của nhỏ Thơm chứng tỏ nó không nhận ra tôi . Ư nghĩ đó khiến tôi thở một
hơi dài nhẹ nhơm và tôi đâm dạn dĩ hẳn lên. Tôi gật đầu:
- Ừ. C̣n Thơm là cháu ông Tᅐ Thiết phải không?
Ánh mắt nhỏ Thơm ngạc nhiên xen lẫn thích thú:
- Sao anh biết tên Thơm? L𓏹i c̣n biết tên ngoại Thơm nữa ?
Tôi mỉm cười:
- Tôi nghe d́ tôi nói .
Nhỏ Thơm "à" một tiếng rồi lại hỏi:
- Anh ở thành phố mới vvề phải không?
- Ừ. Tôi về đây ngh𓐡 hè.
Mắt nó long lanh:
- Ở thành phố chắc vui lắm hả ?
Tôi gật đầu:
- Ừ, vui lắm. Quá trời là xe!
Nhỏ Thơm chớp mắt:
- Nhà nữa chi! Thơm nghe nói &ở thành phố có ngôi nhà cao tới mười tầng lận!
Tôi hắng giọng:
- Mười tầng th́ ăn thua ǵ! Có ngôi nhà hai mươi tầng nữa ấy chứ! Ḍm lên muốn
găy cổ luôn!
Nhỏ Thơm thè lưỡi:
- Ghê quá hén! Ở cao vậy, té xuống chắc dập xương!
Tôi cười:
- Làm sao té được! Nhà nàào mà chẳng có lan can bao quanh!
- Lan can là cái ǵ?
Tôi vung tay:
-Lan can hả ? Lan can giống nnhư là ... hàng rào vậy!
Đềtài về thành phố hẫp dẫn đến mức tôi quên phứt nhỏ Thơm tức là bà La Sát, cứ
luôn mồm thao thao bất tuyệt. Nhỏ Thơm cũng quên bẵng tôi là người bạn mới quen.
Nó hỏi chuyện ríu rít cứ như thể tôi với nó thân nhau từ hồi nào vậy .
- Ở thành phố về, anh ccó mang theo cái ǵ không? - Nhỏ Thơm đột ngột hỏi .
Tôi trố mắt:
- Cái ǵ là cái ǵ ?
- Như đồ chơi ch𓐋ng hạn.
Tôi lúng túng:
- À, à, không...
Nhỏ Thơm lộ vẻ thất vọng:
- Anh không mang theo ǵ hết h𓉫 ?
Tôi găi đầu:
- Kh... ô ... ông...
Đang bối rối, tôi bỗng nhớ tới mấy cuốn sách:
- À, tôi có mang theo mấy cuố;n truyện!
Nhỏ Thơm sáng mắt lên:
- Truyện ǵ vậy ? Hay không?<
- Hay lắm! Để tôi vào l&ấy cho Thơm coi!
Nói xong, tôi chạy vào nhà lục mấy cuốn sách và lật đật đem ra .
Nhỏ Thơm mân mê mấy cuốn sách với vẻ thích thú. Một lát, nó cầm cuốn Truyện Loài
Vật giơ lên:
- Cuốn này hay không?
- Hay .
- Cho Thơm mượn nghen?
- Ừ.
Rồi tôi hào phóng nói tiếp:
- Khi nào Thơm coi xong, đem xuuống đổi cuốn khác!
Dường như cảm động trước nhiệt t́nh của tôi, nhỏ Thơm bỗng nói:
- Hôm nào anh ghé nhà Thơm chơii!
Suưt chút nữa tôi đă láu táu nhắc lại chuyện tôi bị chó rượt bữa trước. May mà
tôi kềm l.ai được. Tôi chỉ nói:
- Ừ.
Rồi tôi hỏi:
-Nghe nói nhà Thơm có vườ;n cây lớn lắm phải không?
- Ừ. Hôm nào anh ghé, Thơm d#7851;n ra vườn chơi!
Nhớ đến trái xoài vàng lườm hôm nọ, tôi nuốt nước bọt đánh "ực" một cái và nhanh
nhẩu đáp:
- Ừ, chiều mai tôi ghé.
- Nhớ nghen?
- Nhớ! Nhưng mà này! - Tôi ch&ợt nảy ra một ư định bèn kêu lên.
Nhỏ Thơm tṛn mắt:
- Ǵ vậy ? Anh đổi ư r#7891;i hả ?
Tôi tặc lưỡi:
- Không phải! Nhưng tôi mu𓐩n hỏi Thơm chiều mai tôi đến chơi bằng ... ngơ sau
được không?!
- Nhà Thơm dâu có ngơ sau! - Nh𓐧 Thơm nheo mắt đáp - Phía sau hàng rào bịt kín
hết!
Tôi khịt mũi:
- Th́ chui hàng rào .
- Hàng rào gai không hà! Anh chui qua là rách áo liền!
Tôi hắng giọng:
- Không sao đâu! Tôi sẽ chui ccẩn thận!
Nhỏ Thơm tỏ vẻ thắc mắc trước ư muốn kỳ cục của tôi:
- Nhưng tại sao anh không vào ngơ trước? Anh sợ cái ǵ vậy ?
Tôi nhún vai:
- Tôi có sợ ǵ đâu! Tại tôi thích thế! Hồi nhỏ, mỗi lần đến nhà bà nội chơi, bao
giờ tôi cũng đi ... ngơ sau! Bây giờ, nội tôi mất rồi!
Câu sau cùng, tôi nói bằng một giọng bùi ngùi đến mức nhỏ Thơm phải chớp mắt
ngẩn ngơ . Nó không biết tôi phịa . Nó cứ tưởng tôi thích chui hàng rào v́ tôi
nhớ nội tôi thật. v́ vậy, nó không gặng hỏi nữa . Mà gật đầu:
- Ừ, mai anh cứ ghé! Thơ;m sẽ ra sau vườn đợi anh!
Lừa được bà La Sát, tôi vui như mở cờ trong bụng. Và tôi trở nên láu lỉnh. Đợi
cho nhỏ Thơm vừa dợm quay đi, tôi liền gọi giật:
- Nè!
Nhỏ Thơm quay lại:
- Ǵ nữa vậy ?
Tôi mỉm cười tinh quái:
- Năy giờ Thơm quên một chuyện quan trọng.
-Chuyện ǵ?
Tôi vuốt tóc:
- Thơm quên hỏi tên tôi .
Nhỏ Thơm cười khúc khích:
- Thơm biết tên anh rồi!! Anh tên Chương chứ ǵ?
Tôi chưng hửng:
- Ủa, sao Thơm biết?
>
- D́ Sáu nói .
Nói xong nhỏ Thơm chạy vụt ra cổng.
Chắc nó sợ về trễ bị mẹ la . Trong khi đó tôi đứng ngẩn người ra tựa trời trồng.
Hóa ra nó đă điều tra về tôi qua d́ Sáu, vậy mà tôi cứ đinh ninh nó mù tịt về
ḿnh. C̣n d́ Sáu chẳng hiểu đă nói những ǵ với nó. Chắc d́ đă kể tuốt tuồn tuột
lai lịch của tôi cho nhỏ Thơm nghe . Chẳng hiểu d́ có cao hứng kể cả chuyện hôm
qua tôi bị tụi thằng Dư ném đất suưt mù mắt hay không!