Cũng đành



Cũng đành gọi nhau chữ cố nhân
Bởi duyên vói đến chẳng xa gần
Anh, nhỏ vẫn c̣n bao kỷ niệm
Từ hồi gom góp mộng trăm năm


Cũng đành gọi nhỏ là cố nhân
Đau thương chau chuốt cũng thành âm
Anh đă lặng nh́n nhỏ cúi mặt
Lệ lăn trên má đă mấy lần


Nhỏ cũng tập đi gọi cố nhân
Bởi t́nh duyên nợ chẳng có phần
Ngày mà nhỏ sánh vai người ấy
Th́ t́nh đă đến lúc chia phân


Từ mai ḿnh sẽ thành cố nhân
Có thương có nhớ cũng phai dần
Chẳng c̣n đưa đón chiều tan học
T́nh ḿnh nhỏ hỉ cũng vô danh!


dlhk