Dòng kỷ niệm
Đã có bao giờ bé lặng im
Để rồi đặt trong lòng bao dấu hỏi
Anh là ai, sao chẳng bao giờ nói
Chẳng một lần để bé được biết tên
Bé chỉ biết anh qua vần thơ mềm
Nhưng chất chứa bao niềm đau chua xót
Lời thơ anh bé nói; có khi thật ngọt
Khi lạnh lùng, khi nồng ấm cuồng say
Bé vẫn nói; thơ anh dẫu không hay
Không tuyệt tác, nhưng là đời sống thật
Chính vì thế cho dù chưa gặp mặt
Bé vẫn yêu với chính trái tim mình
Bé không thích lời thơ anh tìm kiếm
Dĩ vãng xưa về với ngày nay
Bé không thích, mắt buồn anh cứ đếm lá bay
Và cứ sống với người xưa, hiện diện
Nhưng bé ơi đó chính là kỷ niệm
Là phần đời anh vừa mới đi qua
Anh sẽ là ai nếu anh để cho nhoà ?
Không thương tiếc, dù anh từng nâng niu, gìn giữ
Bé vẫn nói; thơ anh là hơi thở
Là nhịp tim, là ánh mắt trữ tình
Vậy điều gì làm cho bé không tin
Hay thơ anh rót giọt Ngâu, nhịp Ô thước ?
Bé vẫn nói mắt nồng cay khi đọc
Cùng với anh về với tuổi ngày thơ
Thì lẽ nào, bé ơi anh xoá mờ..
Vần thơ cũ, đâu tội tình bé nhỉ?
Bé vẫn nói; rồi nhưng vẫn thế
Giọt hờn cay nồng mắt khi gặp anh
Nếu là thế, bé ạ! Thôi đành,
Cho anh sống, riêng mình anh kỷ niệm!
dlhk
|