|
Định luật
Đá mòn đá vẫn tương tư
Tim lì tim vẫn yêu ngơ ngẩn sầu!
Có lúc lòng ta giống hư không
Ta đứng lặng câm giữa non bồng
Ta vẫn là ta không ai cả
Thơ buồn đôi lúc hoá cuồng ngông.
Có lúc lòng ta như đi hoang
Dù không danh phận ta chẳng màng
Lặng im ta sống đời biệt lập
Ngạo nghể ta cười giữa nhân gian.
Có lúc lòng ta giống bão giông
Đò ai chới với ngược giữa dòng
Đò đi không ngoái cheò trở lại
Có biết sông lòng, ta vẫn mong?
Sao em chẳng là một nhành Lan?
Dù không hương, sắc vẫn nồng nàn
Bên ta gốc cây già cằn cỗi
Một mình một cõi giữa rừng hoang!
dlhk
|