Đoạn cuối bài thơ
Đừng buộc lá rơi giữa mùa Đông
Đừng nói lời đau nhói buốt lòng
Đừng buộc bước chân đi ngược lối
Mắt ngoái nhìn vẫn nuối chờ mong.
Giữa mùa Xuân trong vạn sắc hoa
Anh nghe đâu đó vẫn như là
Dáng nhỏ mĩm cười trong bóng nắng
Vẫn đó như là.. chưa cách xa.
Lối cũ rừng xưa Thu vẫn xanh
Vàng lá nuối trông ở trên cành
Bài thơ ngày cũ nguyên vẹn đó
Tháng năm rêu chắc đã phủ quanh.
Anh trở về nghe nắng Hạ rơi
Nhỏ ơi vẫn đâu đó trong đời
Đôi câu tình tự anh muốn gởi
Một lần sau cuối hẳn cũng thôi.
Tuần tự thời gian sẽ xoá mờ
Cuộc tình đoạn cuối chẳng như mơ
Dù đã có lúc mình từng ví
Đoạn mở đầu như một bài thơ.
Bài thơ buổi ấy giờ vẫn còn
Người xưa vẫn giữ giữa lòng son
Chỉ thương Loan – Phụng không hoà bóng
Ngàn năm, dù trái đất vẫn tròn.
Cho anh gởi lại lời yêu thương
Dẫu cho mãi mãi chẳng chung đường
Để anh dệt nốt vần thơ cuối
Có Đông về trên nắng Thu vương!
dlhk
|