Phải chăng đó là số phận?
Khi tình không trọn những vòng tay
Để đắng cay kia mãi đong đầy
Cho tim ta cạn cuồng si cũ..
Hỏi lòng em đi sao đổi thay
Mắt nhìn đã cạn những mê say
Lòng đau héo hắt nỗi đau này
Môi khô xa vắng lời yêu dấu
Ta buồn, mà em đâu có hay
Lời nào trao nhau những vẹn nguyên
Để đừng day dứt trái tim mềm
Để không đau mãi khi xa cách
Và đừng buồn khi ai nhắc tên
Đây lời yêu cuối của chúng mình
Dẫu buồn em nhớ cũng lặng thinh
Đau chung với anh niềm đau cuối
Cười lên dù mai sẽ một mình
Anh không khéo như một nhà thơ
Mà sao anh nhận mãi tình hờ
Bút giấy nào cho anh viết lại
Đau không, mà sao cứ ngẩn ngơ
Anh chẳng tài như ảo thuật gia
Mà sao tung hứng những chia xa
Gom về em ơi toàn tũi hận
Ôm mãi trong tay những nhạt nhoà
Anh chẳng hoa tay như hoạ nhân
Hạnh phúc chẳng hoạ nổi một lần
Đôi tay vụng về toàn cay đắng
Nét vẽ hằn sâu những chia phân
Anh chẳng sống đời với nhục vinh
Mà sao cứ tự làm khổ mình
Lòng người gian xảo anh tin cả
Sao người trao nỡ.. những trọng khinh
Thì thôi em nhé, hai đoạn đường
Cứ coi rằng em vẹn nghĩa thương
Đừng day dứt khi anh quay bước
Anh cô đơn chuyện ấy, bình thường
Gió lạ nên trăng khuyết
Không một ai thích nhìn
Xứ lạ nên anh biết
Yêu.. chỉ là niềm riêng!
Tiểu_Du
(dlhk)
|