 |
Bắt trộm
(Truyện Trạng Lợn)
Mùa đông năm sau, ông Lương mất. Ba năm mãn
tang rồi. Chung Nhi vẫn buồn rầu, đi lang thang
hết nơi này chốn khác, chẳng thiết gì làm
ăn. Mẹ thấy thế càng thương càng
chiều, nhưng Chung Nhi không chịu ở nhà. Ngày càng
đâm hư, rượu chè be bét, bạ ai cũng
đánh bạn, sà đâu ngủ đấy, tỏ
vẻ chán đời. Người ngoài chả ai
muốn dây vào.
Một hôm, Chung Nhi vừa đi chơi về, người
chị dâu nói mát, nhắc đến cái ý nguyện ngông
cuồng của Chung Nhi ngày xưa:
- A chú đỗ Trạng, vinh quy về đó à?
Trạng rượu hay trạng thịt đấy?
Thật là nhà này có phúc được nhờ quan
Trạng.
Thấy chị dâu nói mỉa mai như thế, Chung Nhi
trong lòng ấm ức, bực bội, quyết bỏ nhà
ra đi, bèn vào lạy mẹ mà rằng:
- Con xin từ tạ mẹ. Phen này nếu không làm nên
danh giá, thì con quyết không trông thấy mẹ nữa.
Mong mẹ lo toan sức khỏe, gắng đợi con
về, mẹ con sẽ một nhà đề huề sum
họp.
Nói xong, nước mắt chan hòa, Chung Nhi lạy mẹ
rồi đi, dấn thân vào trường đời may
rủi.
Vừa đến cổng thì gặp ngay hai người
khăn áo chỉnh tề, trước thầy sau tớ,
vác lều chõng đi qua. Chung Nhi liền từ tốn
hỏi:
- Chẳng hay hai ngài đi đâu mà thầy tớ đề
huề bầu rượu túi thơ làm vậy?
Hai ngiời kia liền đáp, giọng khoan hòa, lịch
sự:
- Chúng tôi trẩy kinh đi thi đây. Còn thầy thì
đi đâu, có cùng chúng tôi nhập bọn cho có
bạn có bè.
Chung Nhi thừa dịp may hiếm có, bèn cười nói:
- Thế thì may mắn quá! Chúng ta cùng đi cho vui. Tôi cũng
trẩy kinh đi thi. Đang lo một mình thui thủi
đường xa.
Ba người nhập bọn cùng đi, chẳng kể
thân sơ.
Tính Chung Nhi cởi mở, vui vẻ, hay nói hay cười,
hai người kia rất mến. Dọc đường
mọi chi phí họ đều đỡ cho cả, vì
vậy Chung Nhi thoát được cảnh cơ nhỡ,
sẩy nhà ra thất nghiệp.
Trời tối rồi mà đường còn xa, ba người
tìm một cái quán nghỉ. Suốt ngày đi mệt,
cả bọn lăn lóc, ngủ say như chết,
chẳng kể gì muỗi, rệp.
Đêm đến, cả hai tên kẻ trộm mò vào.
Giữa lúc đó, Chung Nhi nằm mơ thấy mình
đương bắt lợn, mà con lợn lại
xổng mất, liền hét to lên, kinh động cả
quán trọ:
- Đây rồi, bắt, bắt trói... lại... chọc
tiết! Phen này đừng hòng thoát với ông!
Câu nói mơ về nghề nghiệp ai dè có tác
dụng. Hai tên trộm tưởng khách trọ hô hoán
bắt mình, hốt hoảng vứt bỏ đồ
đạc lại mà chạy bán sống bán chết. Hai
người kia cũng chồm dậy, kiểm tra
lại hành lý, thấy không suy suyển gì mừng quá,
rối rít cảm ơn Chung Nhi. Từ đấy họ
lại càng kết thân, hễ Chung Nhi trọ dâu, thì
họ cũng trọ lại nơi ấy, không rời
nhau một bước. |
|