C̣n Chút
Ǵ Để Nhớ
Nguyễn Nhật Ánh
CHƯƠNG 4
D́
dượng tôi không có con. Sống với d́ dượng là bé Lan Anh. Nó là cháu ruột dượng
tôi, kêu dượng tôi bằng cậu . Nhưng d́ dượng tôi nuôi nó từ nhỏ nên coi nó như
con. Nó cũng kêu dượng tôi bằng ba và d́ tôi bằng mẹ .
Lan Anh năm nay mười ba tuổi, học lớp bảy . Nó cũng gốc dân quê như tôi nhưng
sống ở thành phố từ nhỏ nên rất bạo dạn và lém lỉnh.
Hôm tôi vào, Lan Anh đi chơi mất biệt bên nhà hàng xóm. Gần tối, nó mới ló mặt
về nhà. D́ tôi giới thiệu tôi với nó:
- Đây là anh Chương con d́ Sáu ở ngoài ḿnh mới vô . Con lại chào anh đi!
Tôi đă chuẩn bị sẵn một nụ cười thân thiện để đáp lại chào của nó. Ai dè nó hỏi
ngược lại d́ tôi:
- Con của d́ Sáu th́ con kêu b𓋱ng em chứ sao kêu bằng anh, mẹ?
Nó làm tôi chưng hửng. D́ tôi la nó:
- Con đừng có lộn xn! Ảnh lớn tuổi hơn, con phải kêu bằng anh!
Nó phụng phịu quay lại gật đầu chào tôi . Nó nói lí nhí ǵ đó trong miệng, tôi
nghe không rơ. Không biết nó đang chào tôi hay đang rủa tôi . Tuy nhiên tôi vẫn
mỉm cười với nó, ra vẻ một ông anh rộng lượng.
Buổi tối, sau khi đi chơi với dượng tôi về, tôi đang ngồi trên gác lúi húi xếp
lại mấy cuốn sách th́ Lan Anh leo lên ngồi cạnh tôi .
Tôi giả bộ không biết, cứ lặng lẽ xếp sách. Nó kêu:
- Anh Chương!
- Ǵ đó em?
- Anh kêu Lan Anh bằng em hả ??
Thấy nó lại bắt bẻ, tôi mím môi ngồi im.
Nó ngẫm nghĩ một hồi rồi bỗng dưng níu tay tôi:
- Nếu anh vẫn kêu em bằnng em th́ em... kêu anh bằng anh hén?
Tự dưng nó đổi giọng ngọt ngào quá xá. Tôi khoái chí, cười kh́.
Lan Anh cầm mấy cuốn sách lên:
- Em giúp anh xếp sách nghen! - , nhưng em nhớ xếp sách học một bên, sách
truyện một bên, đừng để lẫn lộn!
Tôi vừa làm vừa tṛ chuyện với Lan Anh. Nó hỏi tôi những chuyện ngoài quê, c̣n
tôi hỏi nó chuyện học tập. Nói qua nói lại một hồi, bỗng dưng tôi phát hiện ra
tôi đang nói chuyện một ḿnh, quay lại thấy Lan Anh ngủ mất. Nó gục đầu lên cánh
tay, mặt quay về phía tôi, thở kḥ kḥ.
Sáng hôm sau, Lan Anh lại "truy" tôi:
- Anh ở ngoài quê vô, sao không có qquà ǵ cho em hết vậy ?
- Có bao nhiêu bánh trái anh gởi h#7871;t cho d́ rồi . Hôm qua em cũng có ăn kia mà!
Nó không chịu:
- Bánh trái cho mẹ là khác, cho em llà khác!
Tôi ấp úng:
- Nhưng anh đâu có biết emm ở đây!
Thấy nó xịu mặt, tôi đâm hoảng, vội hỏi:
- Chứ anh biết làm sao bây gi&ờ?
Nó "giải đáp" ngay:
- Chạy ra đường mua cho em mười cây kẹo dừa!
Tôi liền làm theo lời nó. Nó dặn mười cây, tôi mua tới mười lăm cây . Nó vừa
nhai kẹo, vừa khen tôi:
- Anh tốt ghê!
Nói xong, nó thưởng cho tôi một cây kẹo, c̣n nó ăn hết mười bốn cây .
Lan Anh có cái tật ưa "chất vấn", thấy chuyện ǵ nó cũng thắc mắc. Tôi sống yên
với nó được hai ngày, tới ngày thứ ba nó lại "gây chuyện":
- Tại sao anh giấu em?
Tôi ngơ ngác:
- Anh có giấu cái ǵ đâu ?
>
Nó khịt mũi:
- Chuyện cái túi xách đó! Sao bbị rạch túi mà anh không kể cho em nghe ?
Hóa ra khi dượng tôi khâu lại cái túi cho tôi, nó nh́n thấy . Tôi găi đầu:
- Chuyện đó hay ho ǵ mà k𓎷.
- Hay chứ sao không! Làm sao mà anh bị rạch túi, anh kể nghe đi!
- Anh chẳng làm sao cả. Anh c&ũng không biết ai rạch và rạch lúc nào . Anh xuống
khỏi xe, chưa kịp ngồi lên xích lô là đă thấy cái túi bị rạch rồi!
Lan Anh có vẻ thất vọng trước câu chuyện dở ẹc của tôi . Nó b́nh luận:
- Thật em chưa thấy ai khhù khờ như anh!
Nhận xét của nó làm tôi giật ḿnh. Hôm trước, tay xích-lô cũng bảo tôi khù khờ.
Nhưng tay xích-lô th́ không đáng để ư, biết đời nào tôi mớ ngồi trên chiếc xe
của anh ta lần nữa . Đằng này, một con nhỏ ở sát nách ḿnh chê ḿnh khù khờ th́
quả là đáng tủi . Tôi thở dài:
- Ừ, anh là một thằng khhờ.
Thấy tôi rầu rĩ, Lan Anh động ḷng thương, nó an ủi:
- Nói vậy chớ anh không kh đâu! Khờ mà dám đi một ḿnh ngoài quê vô đây!
Tôi chép miệng:
- Cái đó th́ nói làm ǵ! Mẹ anhh bỏ anh lên xe, xe chạy tới bến bỏ anh xuống,
cũng giống như người ta chở hàng hóa vậy thôi!
- X́! Nói vậy mà cũng nói! Thôii, tối nay hai anh em ḿnh đi coi hát đi!
Lan Anh rủ, chắc nó muốn giúp tôi khuây khỏa .
- Ai hát mà coi ? - Tôi hỏi .
- Đâu có ai hát! Đi coi hát t𓁙c là đi coi phim đó!
Tôi trề môi:
- Coi phim nói coi phim, bày đặ;t nói coi hát!
Lan Anh mỉm cười:
- Th́ em nói vậy quen rồi! Saoo, anh đi không?
Tôi phân vân:
- D́ dượng có cho đi khôngg?
Lan Anh gật đầu:
- Em nói đi với anh là ba cho &đi liền.
Tối đó, Lan Anh dẫn tôi đi coi phim ở rạp Long Vân. Rạp gần nhà nên hai anh em
đi bộ . Tới nơi, ngó lên bảng quảng cáo mới hay rạp đang chiếu phim "Thằng khờ
ra tỉnh"!
Tôi liếc Lan Anh, nghi nó chơi xỏ tôi . Nhưng nó cũng ngơ ngơ ngác ngác, chứng
tỏ nó cũng bị bất ngờ.
Lan Anh khều tôi:
- Giờ sao anh ?
- Sao là sao ?
- Thôi, hai anh em ḿnh đi ăn keem đi . Phim này dở ẹc à...
Tôi nổi máu tự ái:
- Dở cũng coi! Chẳng l𓀭 ḿnh sợ "nó" ?
Thế là hai anh em bước vào rạp.
Phim chiếu cảnh một anh nhà quê ra tỉnh mua máy cày, có bao nhiêu tiền bị bọn
lưu manh cuỗm sạch. Không một đồng bạc lận lưng, anh ta phải đi lang thang nhặt
từng mẩu bánh ḿ...
Tôi ngồi coi, giật ḿnh thon thót, tưởng người ta nói ḿnh. Phim hài, Lan Anh cố
làm mặt tỉnh nhưng không được. Nó cười khúc khích làm tôi muốn điên tiết. Nhưng
tôi không trách nó được.
Ra khỏi rạp, tôi nhăn mặt:
- Anh giống hệt cái anh nhà quuê kia!
- Không giống đâu! - Lan Anh phhản đối .
Tôi nhún vai:
- Em đừng là bộ! Anh th#7845;y giống y chang!
- Em đă bảo không giống mmà! Em nói thật đó!
Tôi thấy mừng mừng:
- Em nói thật hả ?
- Ừ.
- Vậy em nói thật nữa #273;i! Tại sao không giống ?
- Nói thật hả ?
- Ừ, nói thật!
- Tại v́ anh khờ hơn anh nhà quê kia nhiều!
Nói xong, Lan Anh cười hích hích. C̣n tôi, tôi giận tím người, không phải giận
nó mà giận ḿnh. Nó đă nói "không giống" thế là được rồi, c̣n ép nó "nói thật"
nữa chi không biết!
CHƯƠNG 5
Một buổi trưa, tôi đang nằm ngủ mơ
mơ màng màng trên chiếc đi-văng trước nhà bỗng nghe có tiếng nói chuyện th́ thầm
sau lưng. Chả là tôi nằm quay mặt vào vách nên khi tôi giật ḿnh mở mắt ra cũng
chẳng ai hay biết.
Đó là hai đứa con gái đang "phân tích" tôi .
Một đứa hỏi:
- Ai nằm vậy cà?
Đứa kia trả lời:
- Anh Chương đó!
- Anh Chương nào ?
- Anh Chương cháu d́ Ba!
- Thằng chả ở đâu mmọc ra vậy ?
Con nhỏ tự nhiên đổi "tông" khiến tôi suưt chút nữa giật nảy người .
Đứa kia có vẻ như đă quen với kiểu ăn nói của đứa này nên nó chẳng bắt bẻ ǵ,
chỉ nhẹ nhàng giải thích:
- Ảnh ở ngoài quê vô thi ભại học.
- Thi đại học?
- Ừ, ảnh bằng tuổii với chị mà đă thi đại học rồi!
- Sao mày biết thằng chả; bằng tuổi tao ?
- Mẹ nói .
Nghe tới đây, tôi đă lờ mờ đoán ra hai nhân vật này là hai chị em, con của bác
Tám nhà bên cạnh.
Đứa chị có vẻ không ưa cái chuyện tôi bằng tuổi nó mà dám thi đại học. Tôi nghe
nó "x́" một tiếng:
- Thằng chả thi chắc ǵ đă đậu!
Tôi nằm nge, giận muốn ứa gan. Mới chân ướt chân ráo vô Sài G̣n, chưa kịp thi cử
ǵ, đă bị con nhỏ "độc miệng" trù ẻo, không nổi điên sao được! Nhưng tôi cố ép
ḿnh nằm im để... nghiên cứu t́nh h́nh.
Trước thái độ khiêu khích của bà chị, đứa em vẫn nhỏ nhẹ:
- Em không biết! Nhưng em mong cho ảnh thi đậu! Đứa chị "đốp" lại ngay:
- Thằng chả dính ǵ tới mày mà mày mong! Bộ mày "mết" thằng chả rồi hả ?
- Chị đừng có nói b𓋅y! - Đứa em phản ứng - Ảnh ở ngoài quê lặn lội vô đây, nếu
thi rớt khăn gói trở về, thấy tội tội làm sao!
- Học dở th́ thi rớt, cóó ǵ đâu mà tội! - Đứa chị vẫn nói giọng ngang phè.
Đứa em chưa kịp đáp th́ có tiếng kêu:
- Trâm ơi Trâm!
Đứa em nói:
- Mẹ kêu chị ḱ!
Đứa chị - bây giờ tức là Trâm - chạy về nhà. C̣n đứa em th́ đi ra sau nhà chơi
với Lan Anh.
Đợi hai "người đẹp" đi khuất, tôi nhỏm ḿnh ngồi dậy, mồ hôi mồ kê nhễ nhại . Hú
vía, may mà bác Tám kêu về kịp thời chứ con nhỏ Trâm kia c̣n ngồi lại, không
biết nó "trù" tôi tới những chuyện ǵ.
Ngồi nghĩ tới nghĩ lui một hồi, tôi quơ cái gối, leo lên gác. Nán lại ở đây, rủi
lát nữa nhỏ Trâm qua cà khịa lôi thôi, tôi nóng tiết "choảng" lại, mất mặt cả
đám.
Cầu thang lên gác nằm kế cái cửa thông ra nhà sau . Vừa leo lên bậc thang, tôi
vừa liếc qua cánh cửa . Ngồi cạnh Lan Anh là một con nhỏ tóc dài dễ thương hết
biết. Hai đứa đang lui cui lặt rau .
Th́nh ĺnh con nhỏ quay lại và bắt gặp tôi đang nh́n trộm nó. Trong khi tôi đỏ
mặt tía tai, chưa biết trốn đi đâu th́ nó gật đầu chào tôi và nhoẻn miệng cười .
Chưa bao giờ tôi thấy một nụ cười xinh như vậy . Tim tôi đập thon-thót trong
lồng ngực, hai tay bấu chặt cầu thang, bởi trong những trường hợp đột xuất như
thế này người ta té găy cổ như chơi . Khi tôi kịp định thần trở lại, tính cười
đáp lễ nó th́ nó đă day mặt đi chỗ khác tự đời nà. Chẳng lẽ tụt xuống chạy lại
khều nó, tôi đành mím môi leo thẳng lên gác, trong bụng giận cái thói "mềm yếu"
của ḿnh kinh khủng.
Tôi giở sách ra tính đọc nhưng không tài nào đọc được. Cái nụ cười xinh xắn,
thân thiện và hồn nhiên kia cứa nhảy nhót trong đầu tôi .
Lát sau, đợi con nhỏ dễ thương đó về rồi, tôi ḷ ṃ ra nhà sau, "phỏng vấn" Lan
Anh:
- Nè em, cô bé khi năy là em chị Trââm phải không?
Lan Anh thè lưỡi:
- Hay qúa ta! Sao anh biết chị; Trâm tài qúa vậỷ
Nghe nó khen "tài", tôi khoái chí phỗng mũi ba hoa:
- Sao không biết! Trâm là con đ;ầu của bác Tám chứ ǵ?
Lan Anh cười khi dể:
- Biết vậy mà cũng bi𓐗t! Chị Trâm là thứ bạ Trên chị Trâm c̣n có chị Kim nữa!
Tôi trợn mắt:
- Nhà ǵ mà toàn con gái không vậy!
- C̣n thằng Tạo nữa chi!! Thằng Tạo là em út.
Tôi nuốt nước bọt:
- Thế chị kế thằngg Tạo tên ǵ?
Tôi tính đi đường ṿng ai dè Lan Anh c̣n tinh quái hơn tôị Nó nhăn mũi:
- Anh muốn hỏi tên chị QQuỳnh th́ hỏi đại cho rồi, c̣n bày đặt hỏi chị kế thằng
Tạo!
Bị Lan Anh nói trúng ngay tim đen, tôi đành cười kh́. Té ra con nhỏ đó tên
Quỳnh. Người dễ thương mà tên cũng dễ thương ác!
Qua Lan Anh, tôi biết gia đ́nh bác Tám có ba người con gái và một đứa con trai .
Quỳnh, mười lăm tuổi, học lớp chín, hết hè này lên lớp mười . Chị Kim lớn hơn
tôi ba tuổi, nghỉ học mấy năm any, hiện đang bán ở tiệm thuốc tây, chung chỗ với
d́ tôi . Thằng Tạo, tám tuổi, học lớp ba . C̣n nhỏ Trâm, cùng tuổi tôi, học lớp
mười một. Trâm học trễ v́ bị nghỉ học mấy năm trong thời gian bác Tám trai đi
tù. Sau này, hỏi dượng Ba, tôi mới biết bác Tám trai hoạt động cách mạng bị bắt,
ở tù mấy năm rồi được thả ra, bây giờ làm nghề mộc kiếm sống qua ngày .
Nói chung, gia đ́nh bác Tám sống tương đối khó khăn. Bác Tám gái đi buôn hột
vịt, mỗi tuần về miền Tây một lần. Hột vịt nửa bỏ sỉ, nửa bán lẻ. Phần bán lẻ do
Trâm và Quỳnh phụ trách. Hàng ngày, hai chị em đi học một buổi, một buổi đẩy xe
ra chợ ngồi bán hột vịt.
Nhớ lại chuyện khi năy, tôi hỏi Lan Anh:
- Bộ chị Trâm ghét anh l𓋛m hả ?
- Ai nói anh vậy ?
- Khi năy anh ngủ anh nghe hai ch𓀻 em nói chuyện.
- Ngủ mà nghe ?
- Anh ngủ mơ mơ màng màng..
Tôi không dám nói là tôi thức, nằm dỏng tai nghe trộm. Lan Anh hỏi :
- Chị Trâm nói sao ?
Tôi "méc":
- Chỉ tù anh thi rớt đ𓀑i học.
- Trù saỏ - Nó lại hỏi ..
- Chỉ nói chắc ǵ anh thi ậu!
- Nói vậy mà trù!
Thấy không ăn thu, tôi "méc" thêm:
- Chỉ c̣n kêu anh là "thằ;ng chả".
Lan Anh cười :
- Tính chỉ vậy đó! nhà kêu chỉ là con trai! Ngó vậy chứ chỉ tốt lắm!
Tôi hừ mũi ?
- "Thằng chả" mà t#7889;t!
Lan Anh lườm tôi :
- Em méc chị Trâm cho coi!
Tôi nghinh mặt:
- Cho méc!
Tự nhiên nó reo lên:
- A, em biết rồi!
Tôi ngơ ngác:
- Biết cái ǵ?
- Biết anh chẳng khờ chúút nào! Anh chỉ giả bộ khờ thôi!
Tôi cười h́ h́. Thật ra tôi đâu có giả bộ khờ. Tôi khờ thật đấy chứ. Nhưng từ
khi gặp Quỳnh, h́nh như đầu óc tôi sáng sủa ra được một chút.
CHƯƠNG 6
Tối hôm sau, tôi định qua nhà bác
Tám chơị Tôi vào ở nhà d́ Ba đă gần một tuần mà chưa qua thăm hàng xóm, kể cũng
tệ. Nhất là quan hệ giữa gia đ́nh bác Tám với d́ dượng tôi rất thân thiết. Hai
bên chạy qua chạy lại như trong một nhà.
Nhà bác Tám kế vách nhà d́ tôị Nhưng cửa nhà th́ thụt vào sâu hơn, muốn vào nhà
phải qua một khoảnh sân hẹp có cửa lướị Căn gác tôi ở nằm kế ngay trên khoảnh
sân đó. Trước khi căn gác thuộc về tôi, tấm vách tiếp giáp với khoảnh sân đă bị
thủng một lỗ to tướng, đủ để tḥ lọt hai đầụ Tôi phải nói rơ điều đó để đừng bạn
nào nghĩ rằng tôi cố t́nh tạo ra lỗ thủng "kỳ diệu" đó. D́ tôi có dùng một tấm
vải bạc để che chỗ đó nhưng chẳng ăn thua ǵ. Mỗi khi trời mưa gió, tấm vải bay
phấp phới để lộ cả khoảng trờị Tất nhiên tôi không dại ǵ mà không khai thác...
tiềm năng của cái lỗ thủng đó. Trong thời gian sau này, thỉnh thoảng tôi vẫn tḥ
đầu (nói chính xác là một phần tư cái đầu) qua cứ điểm chiến lược đó để...quan
sát đối phương.
Thật ra, sỡ dĩ tôi chưa qua thăm gia đ́nh bác Tám một phần cũng v́ tôi bận rộn.
Hai ngày nay, dượng tôi phải nghỉ làm để chở tôi đến trường đại học xem thông
báo tuyển sinh và chuẩn bị hồ sợ Thời gian c̣n lại, tôi vùi đầu lo ôn thị Tôi cứ
nghĩ, chuyện ǵ chứ chuyện qua chơi nhà bác Tám để chậm vài ngày cũng chẳng muộn.
Nhưng kể từ trưa nay, tôi mới vỡ lẽ ra rằng đến nay mà chưa qua nhà bác Tám th́
đă quá muộn rồị
Tôi định tối hôm sau qua chơi th́ trưa hôm sau lại xảy ra một biến cố khiến cuộc
viếng thăm dự định đó bị dời bến vô thời hạn.
Số là ăn cơm trưa xong, tôi rút lên gác, thay v́ nằm ngủ ở đi-văng như thường lệ.
Lan Anh kêu tôi:
-- Sao anh không nằm ngủ dწới này cho mát ?
Tôi ấp úng:
-- À...anh phải sắp xếp đồ đạc lại một chút.
-- X́ ! Đồ đạc ch𓀣ng có bao nhiêu mà sắp xếp hoài !
May mà Lan Anh chỉ nói vậy thôi chứ không hỏi tiếp. Nó hỏi tới chắc tôi hết
đường trả lờị
Thật ra tôi cũng muốn nghỉ trưa dưới nhà để mong gặp Quỳnh. Nhưng rủi Quỳnh
không qua mà Trâm qua một ḿnh chắc tôi chết. Tôi làm bộ làm tịch với Lan Anh
vậy thôi chứ nói chuyện tay đôi với Trâm, chắc Trâm sẽ ăn thịt tôi mất.
Tôi ngồi trên gác, vừa thủ thế vừa lắng tai nghe động tĩnh. Giờ này nghĩ trưa,
biết đâu Quỳnh chẳng qua chơi với Lan Anh. Nếu Quỳnh qua, tôi sẽ nhanh chóng tụt
xuống khỏi gác chạy tới gật đầu chào Quỳnh hai cái, bù thêm cái thiếu sót hôm
quạ
Nhưng tôi đợi dài cả cổ mà chẳng thấy ǵ. Hay là Quỳnh giận tôi hôm qua đă không
đáp lại nụ cười làm quen của Quỳnh. Nếu quả vậy, thật đáng đời cho tôi, một tên
vừa khờ vừa bất lịch sự hết chỗ nóị
Nghĩ ngợi lan man một hồi, tôi buồn t́nh đem đàn ra gảỵ Cây đàn mới tinh, mới
mua mấy ngày, mấy hôm nay bận học tôi đâu có thèm rớ. Bữa nay tôi nhờ nó nói lên
tiếng ḷng của tôị
Tôi ư ử hát bài "Cô Láng Giềng" của Hoàng Quí. Tôi phục ông Hoàng Quí này quá xá.
Làm sao ông ta biết được ngày hôm nay tôi ở kế nhà Quỳnh mà lại viết bản nhạc
độc địa vậy không biết.
Để ngồi cho thoải mái hầu đem hết năng lực phục vụ nghệ thuật, tôi thơng hai
chân xuống gác, đu đưa trong không khí. Giờ này d́ dượng tôi đă đi làm, Lan Anh
c̣n nhỏ, chưa đủ chiều cao, tôi khỏi phải sợ đạp trúng đầu aị
Tôi đang lim dim mắt, rống hết cỡ:
-- Cô láng giềng ơi, không bi#7871;t c̣n nhớ đến tôị....
Th́ bỗng có ai đánh "bốp" một cái vào chân tôi khiến tôi giật nẩy ngườị
Tôi chưa kịp định thần xem thử có phải Quỳnh hay không th́ một tiếng nói dơng
dạc đă vang lên:
--Này, anh kia !
Tôi run bắn người, tưởng cảnh sát đi bắt quân dịch. Ḍm lại, hóa ra Trâm.
Thấy nó đứng dưới đất chống nạnh ḍm lên, tôi ơn ớn:
-- Dạ, có ǵ không ... chị ? <
-- Bộ anh điên hả ?
Nó hỏi xách mé khiến tôi ngớ người ra, không biết đường nào trả lờị
Thấy tôi lúng túng, nó làm tới :
--Tại sao giữa trưa anh hḥ hét om ṣm không cho ai ngủ hết vậy ?
Tôi hát mà nó dám kêu tôi ḥ hét, đúng là đồ... con trai ! Nghĩ th́ nghĩ vậy
nhưng tôi đành phải buông cây đàn xuống, miệng ấp úng :
-- Tôị.. xin lỗị..
Thấy tôi có vẻ... dễ dạy, Trâm cười cười bỏ đị
Ra tới cửa, nó c̣n đứng lại hỏi:
-- Nhà tôi có tới ba chị em gáái, anh hát cô láng giềng là anh hát cho cô nào vậy
?
-- Đâu có! Tôi hát chơi vậ;y thôi!
Tôi trả lời mà mặt đỏ rần tới mang taị May mà tôi ngồi trên gác nên Trâm không
nh́n thấỵ Thật là xui tận mạng, tôi đă trốn lên gác rồi mà vẫn bị "sao quả tạ"
chiếu !
Tôi chưa kịp hoàn hồn đă nghe tiếng Lan Anh cười hí hí dưới nhà. Tôi biết nó
cười chọc quê tôi, nhưng đang ở thế hạ phong, tôi không dám gây sự với nó.
Nhưng, đúng như ông bà nói, hết cơn bĩ cực đến hồi thới lai! Tôi đang ngồi ủ rủ,
đầu gục trên gối, th́ bỗng nghe một tiếng gọi dịu dàng bên tai:
-- Anh Chương !
Vừa quay mặt lại, tim tôi bỗng nhói lên một cái: Quỳnh.
Đúng là Quỳnh! Cô bé dễ thương đang đứng ở lưng chừng cầu thang, tḥ đầu lên gác
và nh́n tôi bằng đôi mắt sâu thẳm, nửa bối rối nửa ái ngạị
Dường như sự mừng rỡ của tôi toát ra một cách lộ liễu trong ánh mắt nên bất giác
Quỳnh cúi mặt xuống.
--Có chuyện ǵ vậy, Quỳnnh ? - Tôi hỏị
-- Khi năy chị Trâm nói ǵ anh v𓐅y ? - Giọng Quỳnh buồn buồn.
Tôi chối phắt:
-- Chị Trâm có nói ǵ đâu !
Nhưng Quỳnh thừa biết tôi nói dốị Cô bé không hỏi nữa mà chỉ nói:
-- Anh đừng giận ch𓏱 Trâm nghen ! Tính chỉ bộp bộp như vậy nhưng chẳng có ác ư
ǵ đâu !
Tự nhiên tôi thấy thương Quỳnh quá. Tôi quả quyết:
-- Anh không giận chị Trâm ࣡âu, Quỳnh đừng lo ! Trước nay anh chưa biết giận ai
bao giờ !
Nói xong, tôi toát mồ hôi hột. Câu đầu th́ có thể đúng nhưng câu sau rơ ràng là
tôi nói dóc. Trước nay, tôi giận hàng tỉ ngườị
Nhưng Quỳnh không để ư tôi tới điều đó. Cô bé nh́n tôi bằng ánh mắt tin cậy:
-- Anh nói thật chứ ?
Tôi gật đầu đại:
-- Thật mà !
Sau khi được tôi bảo đảm, trước khi tụt xuống gác, Quỳnh c̣n cười với tôi một
cái, dễ thương không thua ǵ hôm quạ Nhưng lần này rút kinh nghiệm, trước khi
Quỳnh kịp cười th́ tôi đă cười trước, sợ khi Quỳnh cười xong, tôi chưa kịp cười
đáp lễ, Quỳnh đă tụt xuống đất mất tiêụ
Chính v́ sự kiện tồi tệ đó mà mặc dù hứa với Quỳnh là không giận Trâm, tối đó
tôi buộc phải hoăn lại chuyến viếng thăm gia đ́nh bác Tám cho đến khi có...
quyết định mới.