Ông bà Hoán có một gian hàng lới tại chợ Mỹ Tho, buôn bán hàng kim khí điện máy.Tuy nhiên Huyền rất ít ra chợ phụ với ba má, ông bà Hoán h́nh như cũng không muốn như vậy, nhưng hôm nay không hiểu sao chị Nhiên chạy xe về nhà trong lúc Huyền đang ngủ trưa, đánh thức cô dạy và bảo:
-Huyền ra chợ ngay có việc cần.
Chị Nhiên là một người chị bà con của Huyền, được ông bà Hoán nuôi từ nhỏ nên xem như con ruột. Hàng ngày chị Nhiên phụ với ông bà Hoán ở chợ. Chị lớn hơn Huyền vài tuổi, nước da ngâm ngâm nhưng đôi mắt biếc và nụ cười lại có duyên ngầm. Chị ngồi ở mép giường chờ Huyền với gương mặt không vui, cũng không buồn. Đó là gương mặt thường ngày của chị, không ai mà đoán được chị đang nghĩ ǵ.
Huyền hỏi:
-Chuyện ǵ mà đặc biệt thế chị?
-Chị cũng không biết, d́ dượng bảo chị lấy xe chạy ngay về thôi.
-Hôm nay em c̣n phải đi học thêm.
-Nghĩ một buổi có sao đâu.
-Ông thầy khó lắm, nghĩ không được đâu.
-Dượng dặn rồi, bằng bất cứ gía nào Huyền cũng phải ra chợ - Chị Nhiên nhấn mạnh.
-Quái qủi, tự nhiên có chuyện ǵ quan trọng vậy không biết.
-Huyền lầm bầm đi rửa mặt rồi thay quần áo . Chị Nhiên nh́n Huyền đang đứng trước gương, chị cười:
-Phải trang điểm một chút nhỏ ơi?
-chị làm như đi thi hoa hậu không bằng.
-Cũng gần như vậy đó, đừng tưởng chuyện đùa.
-Từ nhà ra chợ mà làm ǵ phải trang điểm ? - Huyền nghi ngờ hỏi.
-Ai biết, d́ dượng dặn vậy đó.
-Thật là chán, chị cái ǵ cũng "d́ dượng dặn vậy đó". Em nghi trong chuyện này có âm mưu ǵ đây.
-Huyền ra ngoài chợ sẽ biết liền.
-Bộ bữa nay hết hàng bán sao về kêu em ra bán? - Huyền đùa.
-Đừng có đoán già, đoán non, đi ra ngoài đó sẽ biết mà.
-Vậy chị chịu khó ngồi đợi em...nữa tiếng nhé.
-Làm ǵ mà lâu thế - chị Nhiên giăy năy.
-Em trang điểm nữa chứ làm ǵ.
-Trang điếm mười phút thôi chứ làm ǵ tới nữa tiếng lận cô nương?
Huyền cười khúc khích như muốn trêu tức chị Nhiên. Cô chỉ trang điểm nhẹ, nhưng cố ư kéo dài thời gian. Thấy chị Nhiên chờ đợi mỏi ṃn. Huyền mới nói:
-Xong rồi.
-Phải ăn mặc thật đẹp nữa nhỏ ơi.
-Người ta đẹp sẵn rồi, ăn mặc sao cũng đẹp, chị khỏi lo.
-Nhưng hôm nay khác, hôm nay là một ngày đặc biệt.
-Lư do ?
-Đă bảo chᠠ
Nhà hàng vắng khách, những chiếc bàn tṛn trải ra trắng và bày sẵn chén dĩa xung quanh một b́nh cắm hoa. Nhạc phát ra từ máy cassette đặt đâu đó, Huyền cố ư lắng nghe trong tiếng gió và tiếng sóng ồn ào, nhưng không thể nghe được lời của bài hát. Phan đưa Huyền tới ngồi ở chiếc bàn trong góc pḥng, anh ta nói:
-Ở đây khuất gió, anh biết Huyền không chịu được lạnh. Ở đây đêm xuống gió lạnh lắm.
-Biết thế mang theo áo len - Huyền nói.
Một cô gái phục vụ đem tới tấm thực đơn bọc trong nylon với những hàng chữ giới thiệu các món ăn. Phan đưa tấm thực đơn cho Huyền, lịch sự nói:
-Huyền chọn món ăn đi, cứ tự nhiên, thích món ǵ cứ kêu món đó.
-Anh cứ gọi đi - Huyền cười nhẹ, lắc đầu từ chối.
-Biêt Huyền thích ǵ bây giờ?
-Huyền rất dể nuôi.
-Nhưng mà nuôi...chắc không dễ đâu - Phan đùa một cách có ngụ ư. Huyền đỏ mặt tránh đôi mắt nh́n si dại của Phan. Cô vẽ nguệch ngoạc những đường tṛn vô nghĩa trên mặt bàn bằng ngón tay cong cong dễ thương của ḿnh. Phan gọi thức ăn và lon bia cho cả hai người, nhưng Huyền giăy nảy:
-Không được, em chỉ uống nước ngọt thôi.
-Vậy th́ một lon cô ca - Phan nói với người phục vụ.
Trong lúc chờ thức ăn mang ra, người phục vụ mang bia và Coca ra trước . Phan lịch sự khui lon Coca và rót vào ly cho Huyền, sau đó mới khui lon bia của ḿnh.
-Đêm ở đây đẹp quá, chỉ tiếc có qúa nhiều gió -Huyền vừa nói vừa đưa tay lồng vào mái tóc rối bời của ḿnh.
-Bởi thế mới gọi là nhà hàng nổi - Phan cười.
-Chắc anh ra đây thường lắm?
-Mỗi tuần vài lần.
-Sao hôm nay anh lại có ư định mời ba má Huyền đi ăn nhà hàng?
Phan cười:
-Có ǵ đâu, anh định bàn chuyện hợp tác làm ăn với ba má Huyền, luôn tiện làm quen với cô gái mà anh chỉ nghe nhiều hơn là thấy mặt.
-Anh nghĩ ǵ khi ba má em không đi?
-Chẳng nghĩ ǵ cả, ông bà bận việc như đă giải thích. Hoặc là ông bà lịch sự thế thôi.
-Anh nghĩ ǵ khi Huyền một ḿnh đi với anh ? - Huyền hỏi ỡm ờ.
-Rất sung sướng, cô bé ạ.
-Anh uống bia đi.
Huyền nhắc Phan và bưng ly nước ngọt lên uống một ngụm nhỏ, vừa mỉm cười nh́n Phan qua miệng ly thuỷ tinh.
-Huyền cười ǵ thế ?-Phan hỏi.
-Tại em hay cười, thế thôi.
-Lấy Huyền làm vợ sẽ làm ăn phát tài v́ có được bà vợ vui vẻ, hay cười.
-Cười chưa chắc đă là vui vẻ đâu - Huyền nói.
-Mặc kệ, cười là tốt rồi, c̣n hơn là tối ngày mặt khó đăm đăm, như thế sẽ hăm tài.
-Anh tin dị đoan lắm à?
-Làm ăn th́ phải tin chớ.
Người phục vụ nhà hàng mang món đầu tiên ra bày trên bàn. Đó là một món gỏi Huyền không thích lắm, nhưng trước vẻ chiều chuộng của Phan, Huyền phải ăn cho anh ta vui ḷng. Phan liên tục gắp thức ăn bỏ vào chén của Huyền, ép cô phải ăn, khiến Huyền kêu lên:
-Anh Phan khôn qúa trời, ép người ta ăn có mỗi một món, ăn no, một chút món khác mang ra làm sao người ta ăn cho nỗi nữa.
Phan cười:
-Xin lỗi, anh quên mất là c̣n rất nhiều món.
-Lần sau được mời đi ăn, Huyền phải cảnh giác mới được.
Thức ăn liền tục được mang ra, phải nói Phan rất sành điệu trong việc ăn uống, anh ta gọi những món đặc sản theo kiểu dân "nhậu ", nhưng lại làm Huyền ưa thích v́ lạ miệng. Món tôm càng nước gói bánh tráng rau sống, chấm mắm nêm là món Huyền thích nhất. Phan uống nhiều bia, trên bàn đă có tới bốn cái lon không, khiến Huyền dè dặt hỏi:
-Nếu anh Phan say th́ đừng uống bia nhé, coi chừng về té sông đấy. Anh say rồi phải không?
-Chưa say tí nào -Phan đáp tỉnh khô.
-Sao mặt anh đỏ thế?
-Đó là tại máu tốt đấy cô bé ạ.
Phan gọi người phục vụ mang thêm bia, anh ta khui và rót vào ly, mời Huyền chạm cốc.Phan mỉm cười nh́n Huyền bằng đôi mắt của người say:
-Mừng buổi tối nay.
-Mừng cái ǵ mới được chứ ?-Huyền hỏi.
-Mừng cho anh và Huyền quen nhau, buổi tối đẹp này sẽ đi vào kỷ niệm không quên.
-Anh nói hay bia nói?
-Cả hai.
-Cám ơn anh, nhưng biết đâu được, cuộc đời vốn nhiều thay đổi lắm -Huyền cười.
Phan uống hết ly bia rồi rót tiếp. Huyền không thể ăn được nữa, v́ cô rất no. Bây giờ hơi lạnh từ dưới sông như tràn lên, bủa vây lấy một con nhỏ ốm yếu như Huyền, không chút t́nh thương, khiến Huyền rùng ḿnh.
-Em sao thế ?-Phan quay qua hỏi.
-Lạnh.
-Tại v́ em không uống bia nên lạnh là phải. Anh cảm thấy rất dễ chịu.
-Tại anh là đàn ông -Huyền nói.
-Phụ nữ thường không chịu được lạnh à?
-Không biết.
-Em có mái tóc đẹp lắm Huyền ạ.
Phan bỗng khen cô và nh́n những sợi tóc của Huyền bay tung trước mặt. Huyền lấy tay giữ mái tóc và cảm thấy hơi thở nóng hổi của PHan phả vào mặt. Huyền ngồi nhích ra một chút với thái độ cảnh giác.
-Em no qúa rồi, ḿnh về thôi, có lẽ đứa trẻ đă neo ghe dưới bến đợi rồi đó -Huyền nói.
-Nó phải đợi ḿnh chứ sao.
-Nhưng tội cho nó, trời lạnh thế này...
Phan cười gịn:
-Nó khoẻ như con trâu nước, em lo ǵ.
-Những cũng phải về sớm, em c̣n học bài nữa.
-Chờ anh uống hết lon bia này rồi về -Phan nói.
Hôm nay đúng là một ngày ế khách, ngoài bàn của Huyền và Phan ra, chỉ có thêm hai bàn nữa. Họ khoảng mười người đi cùng với nhau, có những người đàn ông và phụ nữ giống như Việt Kiều. H́nh như đó là một bữa tiệc chiêu đăi trong gia đ́nh. Họ ăn uống và cười nói ồn ào làm Huyền khó chịu.
-Bàn kia ồn ào quá -Huyền than phiền.
-Em không chịu được ồn ào à?
-Em bị nhức đầu -Huyền viện cớ.
-Thôi được, ḿnh về, nhưng sẽ đi uống cà phê, một quán cà phê bảo đảm em sẽ thich, v́ nó rất lặng lẽ -Phan nói.
-Giờ này c̣n uống cà phê ǵ nữa?
-Giờ này mới là giờ ngồi quán cà phê chứ -Phan nói.
-Để qua bên bờ rồi hăy tính.
-Được.
Phan gọi người phục vụ ra tính tiền. Trong lúc Phan trả tiền Huyền rời bàn ra đứng ngoài lan can nh́n xuống mặt sông. Bên dưới hoàn toàn một màu đen, chỉ nghe tiếng sóng đánh và gió rít từng cơn qua những ṿm lá ven cồn. Phan đi ra nắm lấy tay Huyền một cách thân mật nhưng cô đă rụt tay lại. Phan cười:
-Ḿnh về.
-Nhưng không cần anh Phan phải nắm tay làm như em c̣n con nít không bằng.
-Cô bé ơi, phải nắm tay, không thôi cô bé đi lạc và nhào xuống sông đấy -Phan nói.
-Em dư sức đi một ḿnh được.
Phan đi bên cạnh Huyền với vẻ không bằng ḷng v́ cô không cho anh nắm tay.
Huyền thích thú v́ chọc tức được Phan, cô nghĩ thầm "cho bỏ cái tật " và mỉm cười một ḿnh.
Đứa trẻ đă neo ghe đợi sẵn, h́nh như nó ngủ, chỉ thấy tấm áo đi mưa màu xám trùm lên một thân h́nh bất động. Phan gọi lớn:
-Ê nhỏ, ngủ hả?
-Nằm chơi thôi -Đứa trẻ con ngồi dậy nói.
-Tao tưởng mày ngủ chứ, thôi về được rồi.
Phan vừa nói vừa bước xuống ghê, Huyền xuống theo, chỉ bây giờ Huyền mới chịu để cho Phan nắm tay, v́ nếu không cô sẽ ngă chúi xuống sông tức khắc.
Đứa trẻ choàng tấm áo đi mưa, đầu vẫn đội chiếc nón và huơ mái chèo một cách thành thạo để xuôi chiếc ghe trở ngược ḍng sông. Huyền ngồi trong khoang ghe, hai tay ṿng ôm lấy đầu gối, cảm thấy hơi lạnh như những chiếc roi quất vào thân thể ḿnh. Tuy nhiên được đi chơi đêm trên sông như thế này không c̣n ǵ thích thú bằng. Sự thích thú làm cho Huyền quên sợ và say mê với ḍng sông đen thẳm trước mặt.
-Đi chuyến này mày về ngủ chưa nhỏ ?-Phan hỏi.
-Chưa.
-Mày không buồn ngủ à?
-Sau nửa đêm mới về ngủ, khi nào nhà hàng hết khách.
Huyền không nói ǵ, cô ngắm đứa nhỏ đang h́ hục chèo ghe dưới bầu trời đêm và giữa gió lạnh. Nó giống như một chiếc bóng đơn độc. Huyền nói với Phan:
-Đứa nhỏ tội nghiệp quá, chút nữa anh Phan trả thêm tiền cho nó nghen.
-Được thôi, anh vẫn làm như thế với nó mà -Phan nói.
Huyền cảm thấy yên ḷng. Cô ngồi im tiếp tục ngắm ḍng sông đêm đang xuôi chảy trước mắt.