Kieu Nu A Chau  

Chuyện Chúng Ḿnh


 
Các Bài Viết Về BXPhái
Frida Kahlo
Tâm Tư Nghệ Thuật
Van Gogh
Viết Dưới Ánh Đèn Dầu
TứThậpTriThiênMệnh
Chữ Dâm

PhiếmLuận Về Thơ HXH

Những KiềuNữ ÁChâu
T́nhYêu Là Cái Đếch Ǵ?
Âm Đạo Độc Thoại
Giấc Mơ Của Bướm
 Tôi Đă Biết
 "T́nh”Trước "Dục” Sau?
 
 
 
 
 
 
 
c

 Âm Đạo Độc Thoại  (2)

V̀ CHÀNG THÍCH NH̀N NGẮM NÓ



Đây là nguyên nhân khiến tôi yêu cái âm đạo của ḿnh. Câu chuyện kể ra th́ thật là ngượng, bởi chẳng ai lại làm thế. Ư tôi muốn nói, tôi biết chuyện ấy đáng lẽ nên xảy ra lúc tôi đang ngâm ḿnh trong bồn nước tắm có pha muối hột đem về từ Tử Hải, thưởng thức đĩa nhạc du dương của Enya, và tự yêu thích cái cơi nữ tính của chính ḿnh. Tôi biết chuyện ấy. Tôi biết những cái âm đạo th́ diễm lệ. Chúng ta tự thù ghét cái âm đạo của ḿnh chính là v́ sự đè nén và ḷng úy kị dưới ách văn hoá phụ quyền đă thâm nhập vào chúng ta. Sự tự thù ghét ấy không có thật. Những cái hĩm hăy đoàn kết lại. Tôi biết hết những chuyện ấy. Như thế này nhé, nếu chúng ta lớn lên trong một thứ văn hoá dạy chúng ta rằng bắp vế mập là đẹp, th́ tất cả chúng ta sẽ ngốn hàng đống sữa xay sinh tố và bánh ngọt, nằm ngửa ra, suốt ngày chăm lo làm sao cho cái bắp vế ph́nh ra. Nhưng chúng ta đă không lớn lên trong văn hoá đó. Tôi đă thù ghét cặp bắp vế của tôi, và tôi đă thù ghét cái âm đạo của tôi c̣n nhiều hơn thế nữa. Tôi đă nghĩ rằng nó xấu xí khủng khiếp. Tôi đă là một trong những người đàn bà có lần nh́n thấy nó và, từ lúc ấy trở đi, ước ao giá như ḿnh chưa hề nh́n thấy nó Nó làm tôi phát bệnh. Tôi thương hại cho bất cứ ai đă phải chui xuống dưới đó.

Để tự sống c̣n, tôi đă bắt đầu giả vờ như ở giữa hai chân tôi có cái ǵ khác. Tôi tưởng tượng ở đó có những đồ dùng nội thất --những tấm đệm Nhật êm ái với những chiếc gối ôm nhẹ nhàng bằng vải bông, những băng ghế hai chỗ ngồi xinh xắn bằng nhung, những tấm thảm da báo--; hay những vật dụng đẹp đẽ --những khăn tay bằng lụa, những tấm lót nồi bằng vải ghép nhiều màu, hay những bộ muỗng nĩa khăn đĩa để bày bàn ăn--; hay những tiểu cảnh --những hồ nước trong suốt như thủy tinh hay những đồng lầy ẩm ướt ở Ái-nhĩ-lan. Tôi đă trở nên quá quen thuộc với điều này đến độ tôi hoàn toàn quên rằng tôi có một cái âm đạo. Bất cứ khi nào tôi quan hệ t́nh dục với một người đàn ông, tôi h́nh dung người ấy đút vào trong một cái bao tay có viền lông chồn nâu, trong một chiếc hoa hồng, hay trong một cái chén Trung Hoa.

Rồi tôi gặp Bob. Bob là người đàn ông b́nh thường nhất mà tôi từng gặp. Chàng ốm, cao, chẳng có nét ǵ đặc biệt, và mặc quần áo kaki. Chàng không thích thức ăn nhiều gia vị, cũng không ưa nhạc của nhóm Prodigy. Chàng chẳng khoái trá những kiểu đồ lót gợi dục. Vào mùa hè, chàng ở suốt ngày trong bóng mát. Chàng không chia sẻ những cảm nhận nội tâm. Chàng không có điều ǵ rắc rối hay đáng ưu tư, và thậm chí không phải là người mê uống rượu. Chàng nói năng chẳng khôi hài hay trôi chảy hay bí ẩn ǵ cho lắm. Chàng không nhỏ nhen hay bất khả dụng. Chàng chẳng co rút vào cái vỏ riêng, mà cũng chẳng có sức thu hút thiên hạ. Chàng không lái xe nhanh. Tôi không đặc biệt thích Bob. Tôi hẳn đă để hụt mất chàng nếu chàng đă không nhặt giùm mớ tiền lẻ tôi đánh rơi trên nền nhà của tiệm thực phẩm mỹ vị. Khi chàng trao lại cho tôi những đồng hai mươi lăm xu và mười xu, và bàn tay chàng vô t́nh chạm vào bàn tay tôi, một điều ǵ đó đă xảy ra. Tôi đă đi ngủ với chàng. Đó là khi phép lạ xảy ra.

Th́ ra Bob yêu những cái âm đạo. Chàng là tay sành điệu. Chàng yêu cái cảm giác khi sờ chúng, chàng yêu cái vị của chúng, cái mùi của chúng, nhưng quan trọng hơn hết, chàng yêu cái h́nh dạng của chúng. Chàng phải nh́n ngắm chúng. Lần đầu tiên chúng tôi làm t́nh, chàng bảo tôi chàng phải nh́n thấy tôi.

"Em đây này," tôi nói.

"Không, em ḱa," chàng nói. "Anh phải nh́n thấy em."

"Anh bật đèn lên đi," tôi nói.

Nghĩ chàng là một người có tính t́nh quái đản, tôi thấy hết hồn trong bóng tối. Chàng bật đèn lên.

Rồi chàng nói, "Được rồi. Anh sẵn sàng nh́n thấy em ngay bây giờ."

"Đây này." Tôi vẫy tay. "Em đây này."

Rồi chàng bắt đầu cởi quần áo tôi ra.

"Anh đang làm ǵ vậy, Bob?" tôi hỏi.

"Anh cần nh́n thấy em," chàng đáp.

"Không cần đâu," tôi nói. "Cứ vào luôn đi."

"Anh cần xem thử em trông như thế nào," chàng nói.

"Nhưng trước đây anh đă từng nh́n thấy một cái trường kỷ bọc da màu đỏ rồi mà," tôi nói.

Bob vẫn tiếp tục. Chàng không chịu dừng lại. Tôi muốn ói ra và chết đi cho xong.

"Làm như vầy th́ gần gũi một cách quá khủng khiếp," tôi nói. "Chứ anh vào luôn ngay không được sao?"

"Không," chàng nói. "Chính em là điều anh cần nh́n ngắm."

Tôi nín thở. Chàng nh́n và nh́n. Chàng thở hổn hển và mỉm cười và nh́n đăm đăm và rên rỉ. Chàng thở dồn dập và nét mặt chàng thay đổi. Trông chàng không c̣n b́nh thường nữa. Trông chàng như một con thú đói khát và xinh đẹp.

"Em đẹp quá," chàng nói. "Em nhă nhặn, sâu sắc, ngây thơ và man dại."

"Anh đă thấy điều ấy ở đó ư?" tôi hỏi.

Giống như chàng đang xem chỉ tay tôi vậy.

"Anh đă thấy điều ấy," chàng nói, "và c̣n nhiều --rất nhiều điều khác nữa."

Chàng cứ tiếp tục nh́n ngắm đến gần một giờ đồng hồ, như thể chàng đang nghiên cứu một cái bản đồ hay quan sát cái mặt trăng, chàng nh́n đăm đăm vào cửa sổ tâm hồn tôi, nhưng đó chính là cái âm đạo của tôi. Dưới ánh đèn, tôi chăm chú nh́n chàng đang ngắm nghía tôi, và tôi thấy chàng thật t́nh khoái trá, hết sức thơ thới và phớn phở, tôi bắt đầu ướt và hứng t́nh. Tôi bắt đầu nh́n thấy chính tôi như chàng nh́n thấy tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy ḿnh đẹp đẽ và đầy hảo vị -- như một bức tranh tráng lệ hay một thác nước. Bob đă chẳng sợ nó. Chàng đă không ghê tởm nó. Tôi bắt đầu trương nở, bắt đầu cảm thấy hănh diện, bắt đầu yêu cái âm đạo của tôi. Bob ch́m đắm trong đó và tôi cùng ch́m đắm với anh, trong cái âm đạo của tôi, và chúng tôi mất hút.

Năm 1993, khi đang rảo bước theo một con đường ở Manhattan, tôi đi ngang qua một sạp báo và bất ngờ choáng váng khi thấy một tấm ảnh gây chấn động lương tâm trên trang b́a của tờ Newsday. Đó là một bức h́nh chụp một nhóm sáu phụ nữ trẻ lúc họ vừa trở về từ trại hiếp dâm tập thể ở Bosnia. Những khuôn mặt của họ biểu lộ sự khủng hoảng và tuyệt vọng, nhưng điều gây đau ḷng nhất là cảm nghĩ về một điều ǵ ngọt ngào, một điều ǵ trong sáng, đă bị huỷ hoại vĩnh viễn trong mỗi con người của họ. Tôi đọc tiếp. Bên trong tờ báo là một bức ảnh khác của những phụ nữ trẻ ấy, họ vừa gặp lại những người mẹ của ḿnh và cùng đứng thành một h́nh bán nguyệt trong một pḥng tập thể dục. Đó là một nhóm rất đông người, nhưng không một ai, từ mẹ đến con gái, có thể nh́n vào ống kính máy chụp ảnh.

Tôi biết tôi phải đến đó. Tôi phải gặp những người đàn bà ấy. Năm 1994, nhờ sự phù hộ của một thiên thần, chị Lauren Lloyd, tôi có cơ hội trải qua hai tháng ở Croatia và Pakistan để phỏng vấn những phụ nữ Bosnia tỵ nạn. Tôi đă phỏng vấn những người đàn bà ấy và cùng họ lang thang ở những khu trại, những quán cà phê, và những trung tâm tỵ nạn. Sau đó, tôi đă trở lại Bosnia thêm hai lần nữa.

Khi tôi về New York sau chuyến đi đầu tiên, tâm hồn tôi đầy cuồng nộ. Cuồng nộ v́ từ 20 ngàn đến 70 ngàn phụ nữ đă bị hiếp dâm ngay giữa châu Âu trong năm 1993, như một chiến thuật có hệ thống, và không có bất cứ ai làm bất cứ điều ǵ để chặn đứng nó. Một người bạn hỏi tôi tại sao tôi lại kinh ngạc. Chị bảo rằng hơn 500 ngàn phụ nữ bị hiếp dâm hằng năm ở nước Mỹ này, và theo lư thuyết th́ chúng tôi không có chiến tranh.

Cuộc độc thoại này dựa trên câu chuyện do một phụ nữ kể lại. Tôi muốn ghi nhận nơi đây ḷng biết ơn đối với chị v́ chị đă chia sẻ câu chuyện ấy với tôi. Tôi choáng ngợp trước tinh thần và sức mạnh của chị, cũng như tôi đă choáng ngợp trước mỗi phụ nữ tôi được gặp, những người đă sống sót sau những cuộc hành hạ tàn khốc ở đất nước trước kia là Yugoslavia. Bài này dành cho những phụ nữ Bosnia.





ÂM HỘ TÔI LÀ NGÔI LÀNG CỦA TÔI



Âm hộ tôi là những cánh đồng xanh, những cánh đồng thuỷ phồn màu hồng phơn phớt, ḅ kêu, mặt trời lặn, người t́nh ngọt ngào mơn trớn bằng cọng rơm vàng óng dịu dàng.

Có cái ǵ giữa hai chân tôi. Tôi không biết nó là ǵ. Tôi không biết nó ở đâu. Tôi không chạm vào nó. Không bây giờ. Không bao giờ nữa. Không từ lúc ấy.

Âm hộ tôi chuyện văn liên miên, chẳng thể đợi chờ, quá nhiều, nói quá nhiều lời, thốt quá nhiều chữ, chẳng thể ngưng, chẳng làm sao ngớt nói, chao ôi, đấy, đấy.

Không chạm vào từ khi tôi chiêm bao thấy có một con thú chết bị khâu dính vào dưới đó bằng dây cước đen to sợi. Và cái mùi thối tha của xác con thú chết không thể nào tẩy rửa được. Và cổ họng nó bị cắt, máu nó thấm xuyên qua tất cả những bộ váy mùa hè của tôi.

Âm hộ tôi hát tất cả những bài ca thời con gái, tất cả những khúc hát leng keng tiếng chuông dê, tất cả những điệu thu ca điền dă, những bài hát âm đạo, những lời ca âm đạo thân thương.

Không chạm vào từ lúc bọn lính đút một ṇng súng to và dài vào trong tôi. Quá lạnh, ṇng súng thép làm tim tôi chết điếng. Tôi không biết liệu chúng sẽ bóp c̣ hay tọng ṇng súng ngược lên xuyên qua bộ óc xoay ṃng hoảng loạn của tôi. Bọn chúng có sáu thằng, những thằng bác sĩ quái vật đeo mặt nạ đen thọc lút cả những cái chai vào trong tôi. Có cả những khúc cây, những cán chổi.

Âm hộ tôi bơi lội trong nước sông, ngồi trịn cho khô đi ḍng nước rỏ xuống những tảng đá dang nắng chói chang, trên đá là hột le, hột le trịn lên đá, trịn tới lui mải miết.

Không chạm vào từ khi tôi nghe da bị xé rít lên những tiếng kêu chua lét rợn người, từ khi một mảnh âm hộ rách rơi vào bàn tay tôi, một phần của cái môi, một bên mép giờ đây hoàn toàn không c̣n nữa.

Âm hộ tôi. Một ngôi làng thuỷ phồn ướt át sinh động. Âm đạo tôi là trú quận của tôi.

Không chạm vào từ khi chúng thay phiên nhau suốt bảy ngày ngập mùi cứt đái và thịt xông khói, chúng bỏ lại thứ tinh dịch dơ bẩn của chúng trong tôi. Tôi biến thành một ḍng sông đầy độc chất và mủ và tất cả mùa màng đều chết hết, cá cũng không c̣n.





Âm hộ tôi là một ngôi làng thuỷ phồn ướt át sinh động.

Chúng xông vào. Tàn sát và đốt cháy tan hoang.

Giờ đây tôi không chạm vào nữa.

Đừng đến viếng thăm.

Bây giờ tôi sống ở một nơi khác.

Tôi chẳng biết đó là nơi nào.

Vào thế kỷ thứ mười chín, những thiếu nữ t́m hiểu để phát triển khả năng cực khoái bằng cách thủ dâm bị xem là có vấn đề bệnh lư. Người ta thường "chữa trị" hoặc "sửa sai" cho họ bằng cách cắt hay đốt âm hạch, hay bắt mang "đai tiết hạnh", khâu hai mép âm đạo dính vào nhau để âm hạch khỏi bị sờ đến, và ngay cả mổ lấy buồng trứng để tuyệt sinh. Thế nhưng, không có tài liệu y khoa nào đề cập đến việc mổ lấy cặp tinh hoàn hay cắt bỏ dương vật để ngăn chặn con trai thủ dâm.

Ở Mỹ, theo sự ghi nhận trong hồ sơ lưu trữ, việc cắt bỏ âm hạch để chữa trị chứng thủ dâm được thực hiện lần cuối cùng vào năm 1948 -- đối tượng là một bé gái năm tuổi.

Việc cắt xẻo bộ phận sinh dục đă làm tổn thương thể xác của 80 [triệu] đến 100 triệu thiếu nữ và thiếu phụ. Ở những quốc gia đang thực hành việc này, hầu hết ở châu Phi, mỗi năm có khoảng 2 triệu người trẻ tuổi không tránh khỏi bị lưỡi dao làm bếp -- hay dao cạo, hay một mảnh chai -- cắt âm hạch của họ hay xẻo lấy hẳn nó ra, [và] một phần hay toàn bộ hai bên âm thần... bị khâu dính vào nhau bằng dây ruột mèo hay những mũi gai nhọn.

Thông thường, việc cắt xẻo được gọi bằng mỹ từ "phép cắt b́ con gái." Nahid Toubia, chuyên gia Phi châu, mô tả việc ấy rành mạch như sau: Nếu áp dụng vào đàn ông, ta có thể h́nh dung nó tương đương với việc nhẹ nhất là cắt đi gần hết cái dương vật, cho đến việc "xẻo bỏ toàn bộ dương vật, cả chỗ gốc có thịt mềm của nó và một phần da của b́u dái."

Hậu quả xảy ra tức khắc gồm bệnh uốn ván, nhiễm trùng máu, xuất huyết, rách niếu đạo, rách bọng đái, rách vách âm đạo, và đứt cơ thắt của hậu môn. Hậu quả dài lâu là: chứng viêm niếu đạo kinh niên, những vết sẹo to lớn làm trở ngại việc đi đứng suốt cả đời, vết cắt sâu bị nhiễm trùng biến thành đường ṛ xuyên đến nội tạng, việc sinh nở trở nên đau đớn và nguy hiểm hơn gấp bội, và sự chết yểu.



-- Báo New York Times, 12 tháng Tư, 1996

CÁI ÂM ĐẠO GIẬN DỮ CỦA TÔI



Cái âm đạo của tôi đang giận dữ. Đúng thế. Nó giận té đái. Nó đang cuồng nộ và nó cần nói. Nó cần nói về tất cả những thứ cứt này. Nó muốn nói với quư vị. Ư tôi là: cái ǵ mà nhặng xị lên thế? Một đạo quân lúc nhúc người ngoài kia đang nặn óc t́m những cách để hành hạ cái âm đạo yêu dấu, dịu dàng, tội nghiệp của tôi... Họ bỏ ra nhiều ngày đêm để tạo nên những sản phẩm điên khùng và những ư tưởng tồi bại để ám hại cái hĩm của tôi. Những tên đéo mẹ chuyên ám hại âm đạo ấy.

Họ không ngừng dùng tất cả những thứ cứt này để tọng vào trong chúng tôi, chùi rửa chúng tôi -- nhồi nghẹt chúng tôi, làm cái âm đạo phải trốn chạy. Thế nhưng, cái âm đạo của tôi không hề trốn chạy. Nó tức muốn té đái và nó vẫn ở lại ngay chỗ này. Những cái băng thỏi chẳng hạn -- cái chó ǵ thế hả? Một cái nùi bằng bông vải khô thấy mẹ mà đem nhồi vào đó! Tại sao họ không biết cách làm cho cái băng thỏi trơn ướt hơn một chút? Vừa nh́n thấy cái của quỷ ấy, cái âm đạo của tôi đă phát hoảng lên rồi. Nó nói: "Thôi, quên đi." Nó đóng cửa lại ngay. Quư vị phải làm việc đàng hoàng với cái âm đạo, dẫn dắt nó đến với mọi sự, chuẩn bị đường đi nước bước cho nó. Đó chính là mục đích của việc mơn trớn trước khi vào cuộc. Quư vị phải thuyết phục cái âm đạo của tôi, quyến rũ cái âm đạo của tôi, chiếm được ḷng tin của nó. Quư vị không thể nào đem cái nùi bông vải khô khốc chó má đó ra mà thuyết phục nó, quyến rũ nó, chiếm ḷng tin của nó được.

Dẹp ngay cái tṛ đem tọng những của quỷ ấy vào trong tôi. Đừng tọng vào nữa và đừng chùi rửa nữa. Cái âm đạo của tôi không cần phải chùi rửa. Nó đă sẵn thơm tho rồi. Nó không giống như những cánh hoa hồng. Đừng cố trang hoàng cho nó. Đừng tin gă nếu gă bảo với bạn rằng nó thơm như những cánh hoa hồng, trong khi đáng lẽ nó phải thơm tho như cái hĩm. Đó là điều mà họ đang làm -- họ ra sức chùi rửa nó, làm nó thơm như mùi nước hoa xịt cầu tiêu hay như mùi của một vườn cây. Dẹp mẹ tất cả những thứ thuốc xịt đó -- mùi hoa dại, mùi dâu, mùi nước mưa. Tôi không muốn cái hĩm của tôi có mùi nước mưa. Dẹp mẹ cái tṛ chùi rửa sạch trơn giống như nấu con cá xong rồi lại đem ra nó mà rửa cho sạch mùi. Tôi muốn nếm mùi con cá. Đó là lư do tôi đặt mua món cá.

Rồi lại đến những tṛ khám nghiệm nữa chứ. Ai nghĩ ra chúng vậy? Chắc hẳn phải có một cách khám nghiệm tốt hơn. Tại sao lại bắt phải mặc bộ áo giấy thô nhám làm rát đầu vú và kêu rôm rốp lúc bạn nằm xuống, khiến bạn tưởng ḿnh là một nùi giấy mà người ta đă vất đi? Tại sao lại mang găng tay nhựa? Tại sao lại rọi đèn pha chói lọi như lúc Nancy Drew đang kháng cự sức hút của quả đất, tại sao lại treo lủng lẳng những thứ trông như những đồ móc chân bằng thép ở yên ngựa của bọn Đức Quốc Xă, tại sao lại tọng những cái kềm mỏ vịt bần tiện lạnh ngắt vào bên trong bạn? Của quỷ ǵ vậy chứ? Cái âm đạo của tôi giận dữ khi những thứ đó bén mảng tới. Nó đă sẵn sàng tự vệ từ nhiều tuần trước. Nó đóng chặt cửa, không chịu "thư giăn". Chứ bạn không ghét nghe chữ đó à? "Hăy để âm đạo thư giăn. Hăy để âm đạo thư giăn." Tại sao? Âm đạo của tôi đâu có ngu. Thư giăn để quư vị tọng cái những cái mỏ vịt bần tiện lạnh ngắt vào hả? Tôi không nghĩ vậy đâu.

Tại sao họ không cho tôi mặc cái áo khoác nhung tím êm ái, dễ thương, đặt tôi nằm xuống trên tấm vải bông có lót lông chim, rồi họ mang cặp găng tay màu hồng hay màu xanh thân mật, vui mắt, và đặt đôi chân tôi vào cặp ngàm có bọc lông thú? Tại sao không hơ ấm những cái mỏ vịt? Tại sao không làm việc đàng hoàng với cái âm đạo của tôi?

Nhưng không, c̣n nhiều tṛ tra tấn nữa: nùi bông vải khô khốc chó má, những cái kềm mỏ vịt lạnh ngắt, và cái quần lót bó sát đáy. Đó là cái tệ hại nhất. Quần lót bó sát đáy. Ai nghĩ ra nó vậy? Trượt qua trượt lại suốt cả ngày, mắc kẹt vào kẽ âm hộ, thật là xót mông đít.

Cái âm đạo đáng lẽ ra phải được thong thả và khoáng đăng, chứ không phải bị bó lại. Bởi thế những thứ ràng riết th́ quả là hết sức tệ hại. Chúng ta cần phải cử động, giăn nở, và nói năng tṛ chuyện. Những cái âm đạo cần sự êm ái. Hăy tạo nên một thứ ǵ êm ái, một thứ ǵ làm chúng sung sướng. Không, tất nhiên họ không làm vậy đâu. Họ ghét thấy đàn bàn sung sướng, đặc biệt là sung sướng trong t́nh dục. Ư tôi muốn nói: hăy chế tạo một cái quần lót bằng vải bông mềm, phía trong có đính một cái cù kiểu Pháp. Đàn bà hẳn sẽ tê mê suốt cả ngày, tê mê trong siêu thị, tê mê trong hầm xe điện, những cái âm đạo tê mê, sung sướng.

Nếu cái âm đạo của tôi biết nói, nó sẽ nói về chính nó cũng như tôi nói về chính tôi vậy; nó sẽ nói về những cái âm đạo khác; nó sẽ tạo những ấn tượng âm đạo.

Nó sẽ mang những hạt kim cương tuyệt hảo của Harry Winston, chứ không mang mảnh vải nào cả -- ngay chỗ đó, phủ đầy những hạt kim cương.

Âm đạo tôi đă giúp cho ra đời một đứa bé to tướng. Nó đă nghĩ nó sẽ làm thêm như thế nữa. Nhưng bây giờ th́ không. Bây giờ nó muốn du hành đây đó, và không muốn đèo ḅng nhiều quá. Nó muốn đọc sách và hiểu biết và đi ra ngoài nhiều hơn. Nó muốn t́nh dục. Nó yêu thích t́nh dục. Nó muốn vào sâu hơn. Nó khao khát những chiều sâu. Nó muốn sự ân cần. Nó muốn sự thay đổi. Nó muốn sự yên lặng và tự do và những nụ hôn dịu dàng và những chất nước ấm áp và những sờ chạm vào chiều sâu. Nó muốn ăn chocolate. Nó muốn kêu ré thích chí. Nó muốn trút bỏ sự giận dữ. Nó muốn tê mê. Nó muốn khao khát. Nó muốn. Âm đạo tôi, âm đạo tôi. Ôi vâng... nó muốn tất cả.

Mười năm qua tôi đă liên tục tiếp xúc những phụ nữ không có nhà ở, những phụ nữ chúng ta gọi là "người vô gia cư" để chúng ta có thể xếp loại họ và quên lăng họ. Tôi đă làm tất cả mọi việc với những phụ nữ này, và họ đă trở thành bạn của tôi. Tôi điều khiển những khoá hồi phục tâm lư cho những phụ nữ đă bị hiếp dâm hay đă là nạn nhân của sự loạn luân, và những nhóm phụ nữ nghiện thuốc và rượu. Tôi cùng họ đi xem chiếu bóng, tôi cùng họ ăn uống. Tôi lang thang với họ. Mười năm qua tôi đă phỏng vấn hằng trăm người đàn bà. Suốt thời gian đó tôi chỉ gặp hai người chưa là nạn nhân của sự loạn luân và chưa bị hiếp dâm khi c̣n là thiếu nữ. Tôi đă rút ra một lư thuyết rằng đối với hầu hết những phụ nữ ấy, "nhà" là một nơi rất đáng sợ, một nơi họ đă chạy trốn, và rằng những trại tạm cư nơi tôi gặp họ chính là những nơi nhiều người lần đầu t́m thấy sự an toàn, sự che chở, hay sự thoải mái, trong một cộng đồng phụ nữ.

Cuộc độc thoại này là câu chuyện do một người đàn bà kể lại cho tôi. Tôi đă gặp bà cách đây năm năm, tại một nhà tạm cư. Tôi muốn thưa với quư vị rằng đó là một câu chuyện dị thường -- tàn bạo; cùng cực. Nhưng nó vẫn chưa, thật vậy, nó vẫn chưa đau đớn bằng nhiều câu chuyện tôi đă được nghe trong những năm ấy. Những phụ nữ khốn khổ chịu đựng sự bạo hành t́nh dục ghê tởm nhưng đă không được ai nghe đến. Họ thuộc về một giai cấp xă hội không có điều kiện được sự chữa trị hay những phương pháp giúp hàn gắn sự tổn thương. Sự lạm dụng, hành hạ liên tục lâu ngày dẫn đến sự xói ṃn ḷng tự trọng, xô đẩy họ vào con đường nghiện ngập, đĩ điếm, bệnh SIDA, và lắm khi, gục chết. May thay, riêng câu chuyện này có một kết thúc khác. Người đàn bà này đă gặp một người đàn bà khác tại nhà tạm trú ấy, và họ yêu nhau. Nhờ t́nh yêu, họ đă ra khỏi những khu tạm trú và giờ đây đang chia sẻ với nhau một cuộc sống đẹp đẽ. Tôi đă viết đoạn văn dưới cho họ, cho tâm hồn tuyệt vời của họ, cho những phụ nữ chúng ta không nh́n thấy, những phụ nữ đau đớn và cần chúng ta.





CON BƯỚM NHỎ BÉ ĐĂ CÓ THỂ

[Người đàn bà da màu ở miền Nam]





Hồi Ức: Tháng Mười Hai 1965; Năm Tuổi

Má tôi lớn tiếng bảo tôi đừng găi con bướm nữa, bà nói với vẻ hoảng sợ, giống như tính mạng tôi đang bị đe doạ. Tôi thấy kinh hăi v́ tôi đă từng găi dưới đó. Tôi không chạm vào đó nữa, ngay cả khi đi tắm. Tôi sợ nước chui vào trong đó làm tôi ngập ứ và nổ tung. Tôi dán những miếng Band-Aids lên con bướm của tôi để bịt cái lỗ, nhưng chúng rơi ra khi gặp nước. Tôi tưởng tượng nhét vào đó một cái nút bấc, một cục chặn nước hồ tắm, để ngăn mọi thứ xâm nhập. Khi ngủ, tôi mặc ba lớp quần lót có in h́nh trái tim vui bên dưới bộ pyjama kín mít như đồ bay. Tôi vẫn c̣n muốn sờ vào ḿnh, nhưng tôi không sờ nữa.



Hồi Ức: Bảy Tuổi

Edgar Montane, mười tuổi, tức giận với tôi và lấy hết sức đấm vào giữa hai chân tôi. Tôi cảm thấy như nó đánh vỡ nát cả người tôi. Tôi đi cà nhắc về nhà. Tôi không đái được. Má tôi hỏi tôi chuyện ǵ đă xảy ra cho con bướm của tôi, và khi tôi kể Edgar đă làm ǵ, má gào vào mặt tôi và bảo đừng bao giờ để cho bất cứ ai sờ vào chỗ đó nữa. Tôi ráng giải thích rằng nó đă không sờ vào đó, ôi Má ơi, nó đă đấm vào đó.



Hồi Ức: Chín Tuổi

Tôi chơi nhào lộn trên giường, bị té, và cái trụ giường đâm thẳng vào con bướm của tôi. Tôi gào những tiếng chói tai như thể chúng bật thẳng ra từ cái miệng của con bướm tôi. Tôi được đưa vào bệnh viện và họ khâu lại chỗ bị rách.



Hồi Ức: Mười Tuổi

Tôi đến nhà của ba tôi và ông ấy đang có bữa tiệc ở trên lầu. Mọi người đều uống rượu. Tôi đang chơi một ḿnh dưới hầm nhà và đang mặc thử cái áo ngực và cái quần lót bằng vải bông trắng mà bà t́nh nhân của ba tôi cho tôi. Th́nh ĺnh một gă mập to tên là Alfred, người bạn thân nhất của ba tôi, đến sau lưng tôi, tuột cái quần lót của tôi xuống vá nhét cái dương vật to cứng của gă vào bướm tôi. Tôi thét lên. Tôi đá đạp lung tung. Tôi cố xô gă ra, nhưng gă đă đút nó vào rồi. Ba tôi xuất hiện với khẩu súng trong tay, và một tiếng nổ dữ dội, rồi máu đổ tung toé trên khắp cả Alfred và tôi, máu lênh láng. Tôi tin chắc bướm tôi đă rụng mất rồi. Alfred bị tê liệt toàn thân suốt đời c̣n lại, và má tôi không cho tôi gặp ba tôi suốt bảy năm trời.



Hồi Ức: Mười Hai Tuổi

Con bướm của tôi là một chỗ xấu xa, một chỗ của sự đau đớn, sự tồi bại, một chỗ cho cú đấm, sự xâm phạm, và sự đổ máu. Nó là một nơi đầy bất trắc. Nó là một vùng xui xẻo. Tôi tưởng tượng một xa lộ tự do giữa hai chân tôi và, chị ơi, tôi đang du hành, rời xa khỏi chốn này.



Hồi Ức: Mười Ba Tuổi

Có một chị hai mươi bốn tuổi tuyệt đẹp ở cùng xóm và lúc nào tôi cũng đăm đăm nh́n chị. Một hôm chị rủ tôi vào xe hơi của chị. Chị hỏi tôi thích hôn bọn con trai không, và tôi nói tôi không thích. Rồi chị nói chị muốn dạy cho tôi một điều, và chị ngả người qua, hôn tôi nhẹ nhàng trên môi, rồi đẩy lưỡi chị vào miệng tôi. Chao ôi, thích quá. Chị hỏi tôi muốn đến thăm nhà chị không, rồi chị hôn tôi lần nữa và bảo tôi hăy thoải mái, hăy cảm nhận, hăy để lưỡi chúng tôi cảm nhận cái hôn. Chị hỏi má tôi có cho phép tôi ở lại nhà chị qua đêm không, và má tôi hài ḷng v́ thấy một phụ nữ đẹp đẽ và thành đạt như vậy để ư đến tôi. Tôi thấy sợ nhưng tôi thật sự không thể chờ đợi thêm. Căn hộ của chị thật tuyệt vời. Chị bày biện rất hấp dẫn. Trong pḥng đầy những món hợp thời của những năm bảy mươi: những chuỗi hạt, những chiếc gối xù, những chiếc đèn sáng dịu. Ngay lập tức tôi quyết định khi lớn lên tôi sẽ là một thư kư văn pḥng như chị. Chị pha một ly vodka cho chị rồi chị hỏi tôi muốn uống ǵ. Tôi nói tôi cũng uống như chị, và chị nói chị không nghĩ má tôi thích tôi uống vodka. Tôi nói má có lẽ cũng không thích em hôn con gái, và nàng tiểu thư xinh đẹp pha cho tôi một ly. Rồi chị thay vào một bộ đồ lót xa-tanh màu sô-cô-la. Chị đẹp quá. Tôi đă luôn luôn tưởng rằng bê-đê th́ xấu gái. Tôi nói, "Trông chị tuyệt vời," và chị nói, "Em cũng vậy." Tôi nói, "Nhưng em chỉ có cái áo ngực và quần lót bằng vải trắng." Rồi chị mặc vào cho tôi, chậm răi, một bộ đồ lót xa-tanh khác. Vải ướp mùi oải hương ngan ngát như những ngày đầu xuân. Men rượu đă lên đầu và tôi buông thả, sẵn sàng. Trong khi chị dịu dàng và chậm răi đặt tôi nằm dài lên giường, tôi để ư thấy trên đầu giường treo bức ảnh chụp một phụ nữ da đen khoả thân có mớ tóc xoăn kiểu phi châu phồng to. Và thân thể chúng tôi chỉ cọ vào nhau cũng đủ làm tôi sướng ngất. Rồi chị làm cho tôi và con bướm của tôi những việc trước kia tôi vẫn nghĩ là tồi tệ, và ôi chao, thích quá. Tôi quá nóng bỏng, quá mê dại. Chị nói, "Âm đạo của em, đàn ông chưa sờ vào, có mùi vị rất dễ thương, rất tươi mát, ước ǵ chị được thưởng thức nó măi măi." Tôi trở nên điên dại và rồi chuông điện thoại reo, dĩ nhiên đó là má tôi. Tôi cầm chắc là má tôi biết; má vẫn hay bắt quả tang tôi trong bất cứ chuyện ǵ. Tôi đang thở dồn dập nhưng cố gắng làm ra vẻ b́nh thường khi tôi nghe điện thoại, và má hỏi tôi, "Sao mà con hổn hển vậy, con vừa chạy bộ hả?" Tôi nói, "Không, Má ơi, con đang tập thể dục." Rồi má bảo cô thư kư xinh đẹp canh chừng đừng để bọn con trai lảng vảng gần tôi, và nàng tiểu thư nói, "Hăy tin cháu, không có thằng nào lảng vảng ở đây cả." Sau đó, nàng tiểu thư lộng lẫy dạy tôi mọi thứ về con bướm của tôi. Chị bảo tôi tự chơi với tôi trước mắt chị và chị dạy tôi tất cả những cách khác nhau để tôi tự làm cho ḿnh sung sướng. Chị rất thông suốt về mọi chuyện. Chị bảo tôi hăy luôn luôn biết cách tự làm cho ḿnh sung sướng để không bao giờ phải dựa dẫm vào một người đàn ông. Đến sáng, tôi lo lắng tôi đă trở thành một nàng lại đực v́ tôi quá yêu chị. Chị cười, nhưng tôi chưa bao giờ gặp lại chị một lần ữa. Sau đó, tôi nhận ra rằng chị là sự cứu rỗi của tôi -- một sự cứu rỗi đầy bất ngờ, ngạc nhiên, và không "phải đạo". Chị đă chuyển hoá con bướm khốn khổ tệ hại của tôi và nâng nó lên thành một loại thiên đường.



Trong thời gian hoạt động ở New York, tôi đă nhận được bức thư này:

Là chủ tịch danh dự của Câu Lạc Bộ Âm Hộ (Vulva Club), tôi vô cùng vui ḷng công nhận chị như một hội viên. Tuy nhiên, khi Harriet Lerner xây dựng câu lạc bộ này cách đây hơn hai mươi năm, tư cách hội viên được xét trên sự hiểu biết và sử dụng chính xác chữ âm hộ cùng với khả năng quảng bá điều ấy đến đại chúng, đặc biệt là phụ nữ.

Nồng nhiệt chúc mừng,

Jane Hirschman





CÂU LẠC BỘ ÂM HỘ





Việc đặt tên cho các sự vật vẫn luôn luôn là điều ám ảnh tôi. Nếu tôi có thể đặt tên cho chúng, tôi có thể hiểu biết chúng. Nếu tôi có thể đặt tên cho chúng, tôi có thể thuần hoá chúng. Chúng có thể trở thành những người bạn của tôi.

Thử lấy một ví dụ, khi c̣n là một bé gái, tôi đă có một bộ sưu tập ếch rất phong phú: những con ếch nhồi bông, những con ếch bằng sứ, những con ếch bằng nhựa, những bóng đèn nê-ông h́nh ếch, những con ếch vui chạy bằng pin. Mỗi con có một tên gọi. Tôi đă bỏ th́ giờ t́m hiểu chúng trước khi tôi đặt tên cho chúng. Tôi đặt chúng ngồi lên giường tôi và ngắm nghía chúng dưới ánh sáng ban ngày, tôi mang theo chúng trong túi áo khoác, cầm chúng trong đôi bàn tay nhỏ bé đẫm mồ hôi của tôi. Tôi hiểu biết chúng qua độ trơn láng hay sần sùi của chúng, cái mùi của chúng, h́nh dạng của chúng, cỡ to nhỏ của chúng, tính cách khôi hài của chúng. Rồi chúng được đặt tên, thường là trong một buổi lễ đặt tên trang trọng huy hoàng. Tôi đặt chúng vào giữa đám đông của những bạn ếch vây quanh, khoác vào chúng những bộ lễ phục, rắc kim tuyến hay những ngôi sao vàng lên chúng, xếp chúng đứng trước giáo đường ếch, và đặt tên cho chúng.

Trước tiên, tôi thầm th́ cái tên quư hiếm vào tai chúng. (thầm th́) "Bạn là Froggie Doodle Mashy Pie của tôi đấy." Tôi phải cầm chắc là con ếch chấp nhận cái tên. Rồi tôi cao giọng xướng cái tên ấy lên cho những con ếch phấn khích khác cùng nghe, trong số đó có một vài con cũng đang chờ nghe tên của ḿnh. "Froggie Doodle Mashy Pie." Rồi một bài hát cất lên, lời hát thường là cái tên được lặp đi lặp lại nhiều lần, những con ếch khác cùng tham gia đồng ca. (bịa ra một bài hát) "Froggie Doodle Mashy Pie. Froggie Doodle Mashy Pie." Đă ca hát hẳn là phải nhảy múa.

Tôi xếp những con ếch thành hàng và múa ḷng ṿng quanh chúng, nhảy búng lên như một con ếch và phát ra những thứ tiếng ếch kêu, luôn luôn cầm con ếch mới được đặt tên trong bàn tay hay ôm nó bằng hai cánh tay, tùy theo cỡ lớn hay nhỏ của thân thể nó. Đó là một nghi lễ làm tôi mệt lử, nhưng nó rất quan trọng. Việc cử hành nghi lễ như thế th́ vừa sức tôi, nếu nó chỉ giới hạn trong số những con ếch, nhưng chẳng bao lâu sau đó tôi lại cần đặt tên mọi sự vật trên đời. Tôi đă đặt tên cho những tấm thảm, những cánh cửa, những chiếc ghế và những thang lầu. Ben, chẳng hạn, là chiếc đèn flash của tôi, được đặt tên theo ông thầy ở vườn trẻ, người luôn luôn hiện diện trong mọi sinh hoạt của tôi thuở ấy.

Rồi cũng đến lúc tôi đặt tên cho tất cả những cơ phận trên thân thể ḿnh. Đôi tay tôi -- Gladys. Hoạt động của chúng có vẻ hữu hiệu và căn bản, hợp với tên gọi Gladys. Tôi đặt tên cho đôi vai ḿnh là Shorty -- mạnh và hơi hiếu động. Đôi vú tôi là Betty. Chúng không đẹp như Veronica, nhưng chúng cũng chẳng xấu. Đặt tên cho "chỗ dưới đó" của ḿnh không phải là việc dễ dàng. Nó không giống như đặt tên cho đôi tay. Không, nó phức tạp. Chỗ dưới đó th́ luôn sinh động, thay đổi, chẳng dễ dàng ǵ lắm để nắm bắt. V́ thế nó không được đặt tên và, v́ không được đặt tên, nó không được thuần hoá, không được biết đến.

Thuở ấy ở nhà tôi có chị giữ trẻ, chị Sara Stanley. Chị nói bằng một loại giọng cao the thé làm tôi té đái. Một đêm nọ lúc tôi đang tắm, chị bảo tôi nhớ rửa cái "Itsy Bitsy" của tôi. Tôi không chắc rằng tôi thích cái tên ấy. Thậm chí phải mất một lúc tôi mới nhận ra nó là cái ǵ. Nhưng có một điều ǵ trong giọng nói của chị làm cái tên ấy đeo dính vào tôi. Vâng, thế đấy, cái Itsy Bitsy của tôi.

Rủi ro thay, cái tên ấy theo đuổi tôi cho đến tuổi trưởng thành. Đêm đầu tiên nằm chung trên giường, tôi bảo người đàn ông (sau này là chồng tôi) rằng Itsy Bitsy hơi nhút nhát nhưng nhiệt t́nh, và nếu anh chịu kiên nhẫn, chắc chắn rồi cô bé sẽ tiết lộ những bí mật của cô bé. Anh hơi kinh ngạc v́ nghĩ rằng lối nói của tôi có vẻ bất thường, tôi đoán vậy, nhưng v́ bản tính anh dễ thích nghi, nên anh chấp nhận và rốt cuộc anh gọi cô bé bằng tên của cô bé. "Itsy Bitsy có ở đó không? Cô bé sẵn sàng chưa?" Phần tôi, tôi chưa bao giờ thấy vui với cái tên của cô bé, và v́ thế những điều đă xảy ra sau đó không đáng ngạc nhiên cho lắm.

Một đêm nọ, chồng tôi và tôi đang vào cuộc. Anh ấy gọi cô bé, "Đến đây, cô bé Itsy Bitsy của tôi ơi," và cô bé không trả lời. Có vẻ như th́nh ĺnh cô bé không hiện diện ở đó. "Itsy Bitsy ơi, tôi đây này, kẻ ngưỡng mộ bậc nhất của cô bé đây này." Không một lời. Không một cử động. V́ thế, tôi phải đích thân gọi cô bé.

"Itsy Bitsy ơi, ra đây đi. Đừng đối xử với tôi như thế."

Không một lời, không một tiếng. Itsy đă thành câm, thành điếc, và trốn mất.

"Itsy Bitsy!"

Nhiều ngày trôi qua, cô bé vẫn không ra mặt, rồi nhiều tuần, rồi nhiều tháng. Tôi trở nên chán nản.

Tôi lưỡng lự kể cho bạn tôi, chị Teresa, người lúc ấy đang dành trọn th́ giờ cho một nhóm phụ nữ mà chị mới thành lập. Tôi nói, "Itsy Bitsy không nói năng ǵ với tôi nữa. Tôi gọi nó, nó không thèm trả lời nữa."

"Itsy Bitsy là ai vậy?"

"Bitsy của tôi đó," tôi nói. "Itsy của tôi đó mà."

"Cô đang nói cái ǵ vậy hả?" bất ngờ chị nói bằng một giọng nghe thật trầm hơn cả giọng của tôi. "Có phải cô muốn nói đến cái âm hộ của cô không, hả cô em?"

"Âm hộ," tôi hỏi Teresa. "Chứ nó là cái ǵ vậy?"

"Nó là trọn cả gói," chị đáp. "Nó là toàn thể cái ấy."

Âm hộ. Âm hộ. Tôi cảm thấy một điều ǵ được khai mở. Itsy Bitsy là sai lầm. Tôi đă biết thế từ lâu rồi. Tôi đă không thể nh́n thấy Itsy Bitsy. Tôi đă không biết cô bé ấy là ai hay là cái ǵ, và tên cô bé nghe không giống một cái khe mở ra hay một cái môi.

Đêm ấy, chúng tôi -- Randy (chồng tôi) và tôi -- đặt tên cho cô bé. Cũng như đặt tên cho những con ếch. Tôi mặc cho cô bé những thứ y phục lấp lánh kim tuyến và gợi t́nh, đặt cô bé trước nguyện đường của thân xác, và thắp lên những ngọn nến. Thoạt tiên chúng tôi gọi thầm th́, "Âm hộ, âm hộ," thật nhẹ nhàng thử xem cô bé có nghe không. "Âm hộ, âm hộ, em có ở đó không?" Có một cảm giác ngọt ngào và cái ǵ đó thật sự chuyển động. "Âm hộ, âm hộ, em có thực không?"

Và chúng tôi hát khúc ca âm hộ, không có tiếng ếch ồm ộp nhưng có những tiếng hôn, và chúng tôi múa vũ điệu âm hộ, không có những cái nhảy búng nhưng có những bước sải dài, và tất cả những phần khác của thân xác đều đứng chung vào hàng ngũ -- Betty, Gladys và Shorty -- và chúng thật ḷng lắng nghe tên gọi mới.

SỰ KIỆN ÂM ĐẠO


Tại một số địa phương, những người Phi châu dường như đă lặng lẽ kết thúc truyền thống cắt xẻo bộ phận sinh dục. Tại Guinea, chẳng hạn, Aja Tounkara Diallo Fatimata, "thiết cát nhân" đầu lĩnh ở thủ đô Conakry, là nhân vật vẫn thường bị nhiếc móc bởi những nhóm người Tây phương vận động nhân quyền. Cách đây vài năm, bà đă thú nhận rằng bà đă chưa bao giờ thật sự cắt xẻo ai cả. "Tôi chỉ bóp mạnh vào âm hạch của họ một cái khiến cho họ gào lên," bà nói, "và băng nó lại thật chặt để họ bước đi loạng choạng như thể họ đang bị đau đớn."



-- theo Trung Tâm Luật Pháp và Chính Sách về Sinh Sản (Center for Reproductive Law and Policy)

"Âm đạo có mùi ǵ?"



Đất.

Rác ướt.

Thượng Đế.

Nước.

Một buổi sáng tinh khôi.

Chiều sâu.

Mứt gừng.

Mồ hôi.

C̣n tuỳ.

Xạ hương.

Tôi.

Chẳng có mùi ǵ cả, tôi nghe người ta nói thế.

Trái dứa.

Tinh hoa linh thuỷ.*

Dầu thơm Paloma Picasso

Thịt tươi và xạ hương.

Quế và đinh hương.

Những đoá hoa hồng.

Chốn rừng sâu, rất sâu, ngợp mùi hoa lài và xạ hương

Rêu ẩm.

Kẹo ngon.

Nam Thái B́nh Dương.

Giữa mùi cá và hoa tử đinh hương.

Những trái đào.

Những cánh rừng.

Trái chín.

Trà dâu pha nước cốt trái kiwi.

Cá.

Thiên đường.

Giấm và nước.

Rượu mùi nhẹ, ngọt.

Phó-mát.

Đại dương.

Mùi gợi dục.

Bọt biển.

Sự khởi đầu.

Đă nhiều năm qua, tôi du hành với tác phẩm này khắp nước Mỹ (và bây giờ, khắp thế giới). Tôi hăm he lập ra một cái bản-đồ-thân-thiện-với-âm-đạo gồm tất cả những thành-phố-thân-thiện-với-âm-đạo mà tôi đă viếng thăm. Bây giờ đă có nhiều thành phố như vậy. Tôi đă từng gặp nhiều điều đáng ngạc nhiên. Con người ở Oklahoma say mê âm đạo như điên dại. Pittsburgh đă làm tôi ngạc nhiên. Con người ở Pittsburgh yêu thích âm đạo. Tôi đă đến đó ba lần. Bất cứ nơi nào tôi đến, phụ nữ cũng t́m gặp tôi sau mỗi buổi tŕnh diễn để kể cho tôi nghe những câu chuyện của họ. Đây là phần tôi thích nhất trong những cuộc du diễn. Tôi được nghe những câu chuyện làm tôi sửng sốt. Họ kể hết sức đơn giản, hết sức thật thà. Nhờ đó tôi luôn luôn được nhắc nhở để nhớ rằng cuộc sống của phụ nữ lạ thường đến chừng nào, thâm thuư đến chừng nào. Tôi được nhắc nhở để nhớ rằng phụ nữ bị cô lập như thế nào, và trong t́nh trạng cô lập ấy họ thường bị đàn áp như thế nào. Rằng có ít người đến chừng nào để họ kể lại những sự chịu đựng và những nỗi khổ tâm của họ. Rằng chung quanh tất cả những chuyện này là những điều ô nhục đến chừng nào. Rằng phụ nữ cần kể lại những câu chuyện của họ đến chừng nào, cần chia sẻ chúng với những người khác đến chừng nào, và sự sinh tồn của chúng ta như những phụ nữ tuỳ thuộc vào cuộc tương thoại ấy đến chừng nào.

Một đêm nọ, sau buổi tŕnh diễn ở New York, tôi được nghe câu chuyện của một phụ nữ Việt Nam trẻ tuổi. Lúc chị được năm tuổi -- vừa đến Mỹ, không nói được tiếng Anh -- trong khi chơi đùa với cô bạn thân nhất, chị té lên một cái tay vặn của ống dẫn nước chữa lửa, và chị bị rách âm đạo. Không có khả năng truyền đạt lại những ǵ đă xảy ra, chị giấu những cái quần lót vấy máu dưới gầm giường. Mẹ của chị phát hiện những cái quần lót ấy và tưởng chị đă bị hiếp dâm. V́ không biết dùng chữ ǵ để mô tả cái "fire hydrant", chị không thể giải thích cho bố mẹ chuyện ǵ đă thực sự xảy ra. Bố mẹ của chị kết tội cho đứa anh của cô bạn thân nhất là đă hiếp dâm chị. Họ vội vă đưa chị đến bệnh viện, và một đám đàn ông đứng quanh giường chị, nh́n cḥng chọc vào cái âm đạo mở toang của chị. Thế rồi, trên đường về, chị nhận ra rằng bố của chị không c̣n nh́n chị nữa. Trong mắt ông, chị đă trở thành một người đàn bà bị xài rồi, bị vất bỏ rồi. Cho đến bây giờ, ông chưa bao giờ thực sự nh́n chị một lần nào nữa cả.

Hoặc là câu chuyện của một phụ nữ trẻ tuyệt vời ở Oklahoma. Chị cùng bà mẹ kế t́m đến tôi sau đêm tŕnh diễn để kể cho tôi nghe câu chuyện từ lúc sinh ra chị đă không có âm đạo, và chị chỉ phát hiện điều ấy khi chị được mười bốn tuổi. Lúc ấy chi đang chơi đùa với cô bạn gái. Họ so sánh bộ phận sinh dục của họ, và chị nhận ra cái của chị trông khác, có vẻ bất thường. Chị đến pḥng khám phụ khoa cùng với bố, người thân thiết nhất của chị, và vị bác sĩ phát hiện đúng là chị không có một cái âm đạo, không có một cái tử cung. Bố của chị như tan nát cả ḷng, nhưng ông cố gắng không để rơi nước mắt và không để lộ vẻ buồn đau để cô con gái khỏi cảm thấy khổ tâm. Trên đường từ pḥng khám về nhà, với một nỗ lực cao quư nhằm an ủi đứa con gái, ông nói, "Đừng lo lắng ǵ cả, con gái yêu quư. Mọi sự rồi cũng tốt thôi. Nói cho đúng, mọi sự rồi sẽ hết sức tốt đẹp. Bố sẽ đưa con đi để người ta làm cho con một cái hĩm tuyệt hảo nhất nước Mỹ. Và khi con có chồng, anh ấy sẽ biết rằng chúng ta đă làm cái ấy đặc biệt riêng cho anh." Và họ thực sự làm cho chị một cái hĩm mới và chị cảm thấy thoải mái và vui ḷng. Khi chị mang bố của chị đến gặp tôi sau đó hai đêm, t́nh thương giữa bố và con gái đă làm tôi đầm đ́a nước mắt.

Rồi một đêm nọ ở Pittsburgh, một phụ nữ nồng nhiệt hối hả chạy đến gặp tôi và bảo rằng chị phải nói chuyện với tôi sớm chừng nào tốt chừng ấy. Dáng điệu căng thẳng của chị khiến tôi bị thuyết phục, và tôi đă gọi điện thoại cho chị ngay khi tôi vừa về đến New York. Chị nói chị là một chuyên viên đấm bóp để trị bệnh và chị phải tŕnh bày với tôi về cái "texture" [độ trơn, nhám, cứng, mềm] của cái âm đạo. Cái "texture" là điều trọng yếu. Chị nói rằng tôi đă không nắm được cái "texture." Rồi chị tŕnh bày cho tôi suốt một tiếng đồng hồ với đầy đủ những chi tiết như thế, với một sự rơ ràng đầy những cảm nhận sống động, đến nỗi khi chị chấm dứt, tôi phải nằm xuống. Trong cuộc đàm thoại ấy, chị cũng nói với tôi về chữ "lồn." Tôi đă phát biểu một điều ǵ đó tiêu cực về chữ "lồn" trong cuộc tŕnh diễn của tôi, và chị cho rằng tôi không hiểu ǵ cả về chữ ấy. Chị phải giúp tôi sửa lại lối suy nghĩ về chữ ấy. Chị nói thêm với tôi chừng nửa giờ đồng hồ về chữ "lồn" và khi chị dứt lời, tôi thành người cải giáo. Tôi viết mẩu độc thoại sau đây cho chị.





GIÀNH LẠI CÁI LỒN



Tôi gọi nó là lồn. Tôi đă giành lại được nó, "lồn." Tôi thật sự thích nó. "Lồn." Hăy lắng nghe nó. "Lồn." L, L, lờ, lờ. Le, liếm, la, lịm, lịch lăm -- chữ L như cái lưỡi trong miệng -- bên trong, khép lại, bên trong có lờ -- rồi ô -- lờ ô lô -- rồi lôn, côn lôn sóng vỗ dập dềnh -- ô -- rồi ồ -- ồ kinh ngạc, ồ sướng quá, ồ nẩy lên, ồ giục giă, -- chữ ồ như phồn thực, sinh tồn, linh hồn, luôn luôn sâu thẳm, luôn luôn tṛn trịa như chữ o đội nón, lờ ô lô, lờ ô lô huyền lồ -- ồ lồ lộ một toà thiên nhiên -- n nờ -- nàng, nương, nường, nữ, nồng, nơn, nuột, nứng, nở, nẻ, nẩy, nắc, nói, nói nữa, nói cho tôi nghe, nói cho tôi nghe lờ ô lô n lôn huyền lồn. "Lồn", "Lồn", nói to lên, nói lớn lên, "Lồn." "Lồn."


TÔI HỎI MỘT BÉ GÁI SÁU TUỔI:

"Nếu cái âm hộ của cháu mặc y phục, nó sẽ chọn thứ ǵ?"

"Nó mang giày thể thao màu đỏ và đội một cái mũ lưỡi trai xoay về phía sau."

"Nếu nó biết nói, nó sẽ nói ǵ?"

"Nó sẽ nói những chữ bắt đầu bằng 'V' và 'T' -- ví dụ như 'vĩ cầm' và 'thần rùa'.*

"Cái âm hộ của cháu làm cháu nhớ đến điều ǵ?"

"Một trái đào sẫm màu xinh đẹp. Hay một viên kim cương cháu t́m thấy ở một kho báu và nó thuộc về cháu."

"Cái âm hộ của cháu có ǵ đặc biệt?"

"Nó có một bộ óc rất thông minh ở nơi nào đó sâu bên trong nó, cháu biết."

"Cái âm hộ của cháu có mùi ǵ?"

"Mùi bông tuyết."

NGƯỜI ĐÀN BÀ THÍCH LÀM NHỮNG CÁI ÂM ĐẠO SUNG SƯỚNG



Tôi yêu thích những cái âm đạo. Tôi yêu thích đàn bà. Tôi không thấy âm đạo và đàn bà là hai điều tách biệt. Đàn bà trả tiền cho tôi để tôi điều khiển họ, kích thích họ, làm họ khoái ngất. Tôi đă không bắt đầu sự nghiệp bằng công việc này. Không, ngược lại: tôi đă khởi sự như một luật sư. Nhưng đến cuối lứa tuổi ba mươi, tôi bắt đầu bị ám ảnh bởi ư tưởng làm đàn bà sung sướng. Có quá nhiều phụ nữ không được thoả măn. Quá nhiều phụ nữ không có cách nào đạt được khoái cảm t́nh dục. Thoạt tiên, tôi làm việc này như một loại công tác t́nh nguyện, nhưng rồi tôi lậm sâu vào đó. Tôi trở nên rất giỏi, có thể nói là xuất sắc, trong công việc này. Nó là nghệ thuật của tôi. Thế rồi tôi bắt đầu được người ta trả tiền. Dường như tôi đă t́m ra đúng nghề của ḿnh. Ngành luật thuế dường như trở nên hoàn toàn tẻ ngắt và chẳng c̣n đáng theo đuổi nữa.

Lúc tôi điều khiển những người đàn bà, tôi mặc những loại y phục khác thường -- đăng-ten, lụa và da thú -- và tôi dùng những diễn cụ như: roi, c̣ng tay, dây thừng, dương vật giả. Không có cái ǵ như vậy trong ngành luật thuế. Ở đó không có diễn cụ, không có sự kích thích, và tôi ghét những bộ vét màu xanh của các tập đoàn doanh nghiệp, dù bây giờ thỉnh thoảng tôi vẫn mặc chúng trong nghề mới của tôi và chúng cũng khá hữu dụng. Tất cả do bối cảnh. Không có diễn cụ, không có y trang trong ngành luật thương mại. Không có sự chảy nước. Không có màn "tiền du" [foreplay] đầy bí ẩn. Không có những đầu vú cứng lên. Không có những cái miệng thơm ngon, nhưng chủ yếu là không có tiếng rên. Nói cho đúng, không có loại tiếng rên mà tôi đang nói đến. Đó là cái ch́a khoá, bây giờ tôi thấy như vậy; tiếng rên là điều cám dỗ tôi trên hết và khiến tôi nghiện cái công việc làm cho phụ nữ sung sướng. Lúc tôi c̣n là một cô gái nhỏ, tôi thường bật cười mỗi lúc xem phim thấy những người đàn bà làm t́nh và rên ầm ĩ trong cơn sướng ngất. Tôi thấy phấn khích lạ lùng. Tôi không thể tin rằng những âm thanh ồn ào, quái đản, phóng đăng như thế lại phát ra từ những người đàn bà.

Tôi khát khao được rên. Tôi tập luyện trước tấm gương soi, và thu âm vào băng nhựa, rên rỉ theo nhiều cung bậc, nhiều âm điệu khác nhau, đôi lúc diễn tả lớn giọng như hát opera, đôi khi kín đáo hơn, hầu như kiềm chế sự biểu lộ cảm xúc. Thế nhưng lần nào nghe lại cuốn băng, tôi cũng nhận ra tiếng rên giả tạo. Nó thật sự giả tạo. Nó không bắt nguồn từ bất cứ hành động t́nh dục nào, mà chỉ phát ra từ khát vọng t́nh dục của tôi.

Lúc tôi mười tuổi, có một lần tôi mắc tiểu khủng khiếp. Trên xe hơi đang chạy. Xe tiếp tục chạy đến gần một giờ đồng hồ, và cuối cùng khi tôi được đi đái ở một trạm đổ xăng nhỏ bé dơ dáy, tôi hết sức khoái trá, tôi rên lên. Tôi đă rên trong lúc tôi đái. Thật không thể tin nổi, chính tôi đă rên rỉ trong một trạm xăng Texaco ở đâu đó giữa tiểu bang Louisiana. Lúc đó tôi nhận ra rằng những tiếng rên không đi liền với những ǵ bạn muốn có là được ngay, mà đi liền với những ǵ bạn muốn có mà bị tŕ hoăn. Tôi nhận ra rằng những tiếng rên tuyệt vời nhất khi chúng bất ngờ thốt ra khiến bạn kinh ngạc; chúng đến từ cái phần ẩn mật của bạn -- phần có thứ ngôn ngữ riêng của nó. Tôi nhận ra rằng những tiếng rên chính là thứ ngôn ngữ ấy.

Thế rồi tôi trở thành một người thích rên. Lối rên của tôi làm hầu hết đàn ông lo lắng. Nói thẳng ra, nó làm họ hoảng hốt. Tôi rên lớn tiếng khiến họ không thể tập trung vào việc họ đang làm. Họ đánh mất cái tiêu điểm. Và thế là mọi sự hỏng hết. Chúng tôi không thể làm t́nh trong những căn nhà của người ta. Những bức tường mỏng quá. Tôi bị mang tiếng xấu ở khu chúng cư của tôi, và thiên hạ nh́n tôi chằm chặp với vẻ khinh bỉ khi gặp tôi trong thang máy. Đàn ông nghĩ rằng tôi quá căng thẳng; vài người bảo tôi là khùng.

Rồi tôi bắt đầu có ư nghĩ xấu về sự rên rỉ. Tôi trở nên im lặng và lịch sự. Tôi úp mặt vào gối mà rên. Tôi học cách làm nghẽn tiếng rên trong cổ họng, nén nó lại như một cái nhảy mũi. Thế rồi tôi mang bệnh nhức đầu và những dị chứng liên quan đến stress. Đến lúc tôi cảm thấy vô vọng, th́ tôi phát hiện ra những người đàn bà. Tôi phát hiện ra rằng hầu hết phụ nữ thích tiếng rên của tôi -- nhưng, quan trọng hơn, tôi phát hiện chính tôi cảm thấy khoái trá sâu sắc biết bao nhiêu khi nghe những người đàn bà khác rên, khi tôi có thể làm những người đàn bà khác rên. Nó trở thành một thứ đam mê.

Phát hiện chiếc ch́a khoá, tôi mở khoá cho cái miệng của âm đạo, mở khoá cho tiếng nói này, bài ca man dại này.

Tôi làm t́nh với những phụ nữ im lặng, và khám phá chỗ ấy bên trong họ, và tiếng rên của họ làm chính họ sững sờ. Tôi làm t́nh với những phụ nữ thích rên, và họ t́m thấy một giọng rên thâm thuư hơn, sắc sảo hơn. Tôi trở nên bị ám ảnh. Tôi khao khát làm cho đàn bà rên, khao khát được điều khiển họ, như một nhà chỉ huy dàn nhạc, có lẽ thế, hay như một trưởng ban nhạc.

Thật là một loại y khoa, một loại khoa học tinh tế, để t́m thấy cái nhịp độ, cái địa điểm chính xác hay cái nhà của tiếng rên. Tôi đặt tên cho nó như vậy.

Đôi khi tôi t́m thấy nó phía trên chiếc quần jeans của một phụ nữ. Đôi khi tôi len lén ŕnh rập nó, đến giây phút xuất kỳ bất ư th́ ṃ vào. Đôi khi tôi dùng sức mạnh, nhưng không phải là sự bạo động, đàn áp, mà như sự chế ngự, thứ sức mạnh có ư nghĩa như "tôi sắp đưa cô đến một nơi nào đó; đừng lo lắng, hăy nằm ngửa ra, thưởng thức chuyến du hành". Đôi khi nó lại chẳng có chút ǵ cầu kỳ. Tôi t́m thấy tiếng rên ngay cả trước khi mọi sự bắt đầu, trong lúc chúng tôi đang ăn xà-lách hay thịt gà, thỉnh thoảng chỉ sờ soạng lai rai chỗ đó, với những ngón tay, "Này, nó như thế này," thật đơn giản, ngay trong nhà bếp, rồi tất cả đều trộn lộn vào nhau với giấm thơm. Đôi khi tôi dùng những diễn cụ -- tôi thích những diễn cụ -- đôi khi tôi làm cho người đàn bà t́m thấy chính tiếng rên của nàng ngay trước mắt tôi. Tôi chờ đợi, kiên tŕ cho đến khi nàng mở toang chính nàng ra. Tôi không bị đánh lừa bởi những tiếng rên kém cỏi, nông nổi. Không, tôi đẩy nàng đi xa hơn, đi đến tận cùng trong tiếng rên đầy sức mạnh của nàng.

Có tiếng rên hột le (một giọng nho nhỏ, trong miệng), tiếng rên âm đạo (một giọng trầm trầm, trong cổ, và tiếng rên tổng hợp hột-le-âm-đạo. Có tiếng sắp-rên (một giọng ú ớ sắp phát ra), tiếng gần-rên (một giọng ư ử phát ra từng đợt), tiếng rên đúng-ngay-chỗ-ấy (một giọng trầm hơn, rơ tiếng), tiếng rên thanh lịch (một giọng nghe như tiếng cười quư phái), tiếng rên kiểu Grace Slick (một giọng ca nhạc rock), tiếng rên kiểu Nữ Không Quân* (không có âm thanh), tiếng rên có âm hưởng tôn giáo (một giọng tụng kinh Hồi giáo), tiếng rên sơn đỉnh (một giọng óc cao vút), tiếng rên nhi đồng (một giọng o-oe-o-oe), tiếng rên như chó (một giọng thở hào hển), tiếng rên miền nam (giọng miền nam -- "yeah! yeah!"), tiếng rên của những người đàn bà giao du t́nh dục với cả hai phái, táo tợn, xả láng (một giọng trầm, bạo, ồn), tiếng rên súng-máy, tiếng rên Thiền khắc kỷ (một giọng kiềm hăm, đói khát), tiếng rên ca sĩ (một nốt cao vút, như hát opera), tiếng rên cong-ngón-chân-cái-v́-cực-khoái, và, cuối cùng, tiếng rên cực khoái ba đợt liên hoàn hy hữu.

Sau khi tôi viết xong bài "Người đàn bà thích làm những cái âm đạo sung sướng" , tôi đọc cho người đàn bà mà cuộc phỏng vấn với chị đă cho tôi chất liệu để viết bài ấy. Thế nhưng chị lại không cảm thấy bài ấy có bất cứ điều ǵ liên hệ đến chị. Chị thích bài ấy, thật vậy, nhưng chị không thấy bản thân chị trong đó. Chị cảm thấy rằng tôi, bằng cách nào đó, đă tránh nói về những cái âm đạo, rằng tôi vẫn c̣n t́m cách nói về cái âm đạo từ một khoảng cách, tách rời nó ra khỏi tất cả những thứ khác thuộc về nó, tất cả những thứ khác thuộc về người đàn bà. Những người đàn bà đồng tính luyến ái nh́n những cái âm đạo qua một nhăn quan khác hẳn. Tôi đă không nắm bắt được điều ấy.

V́ thế tôi phỏng vấn chị một lần nữa.



* * *



"Tôi là một phụ nữ đồng tính luyến ái," chị nói, "tôi muốn bạn bắt đầu câu chuyện từ trung tâm của quan điểm phụ nữ đồng tính luyến ái, chứ không bị đóng khung trong bối cảnh của quan hệ dục tính nam nữ. Chẳng hạn, không phải tôi thèm khát đàn bà v́ tôi ghét đàn ông. Đàn ông không hề thuộc về phương tŕnh này." Chị bảo, "Bạn cần nói về việc đi vào trong những cái âm đạo. Bạn không thể nói về t́nh dục đồng tính luyến ái mà thiếu điều này.

"Ví dụ," chị nói. "Tôi làm t́nh với một phụ nữ. Cô ấy đút vào trong tôi. Tôi tự đút vào tôi. Tôi đụ chính tôi cùng với cô ấy. Có bốn ngón tay ở trong tôi; hai ngón của cô ấy, hai ngón của tôi."

Tôi không biết trước rằng cuộc chuyện tṛ của tôi đă hướng về chuyện t́nh dục. Thế nhưng, làm sao tôi có thể nói về những cái âm đạo mà tránh nói về chúng trong lúc hành sự? Tôi lo ngại về cái yếu tố kích dâm, lo ngại rằng bài viết sẽ mang tính cách lợi dụng. Có phải tôi đang nói về những cái âm đạo để kích thích những người khác? Điều đó có xấu xa không?

"Là những phụ nữ đồng tính luyến ái," chị nói, "chúng tôi có hiểu biết về những cái âm hộ. Chúng tôi sờ chúng. Chúng tôi liếm chúng. Chúng tôi chơi với chúng. Chúng tôi trêu chọc chúng. Chúng tôi biết lúc nào cái âm hạch phồng lên. Chúng tôi biết chính ḿnh."

Nghe chị nói, tôi phát hiện ḿnh đang cảm thấy ngượng ngùng. Cùng một lúc có nhiều lư do khiến tôi ngượng ngùng: cảm giác nao nức và sợ sệt trong tôi, cách chị biểu lộ sự yêu thích của chị đối với những cái âm hộ và vẻ thoải mái của chị đối với nó, đồng thời là sự e dè, khiếp sợ của tôi về việc phải nói ra tất cả những điều này trước các bạn, khán giả của tôi.

"Tôi muốn chơi đùa với cái mép âm hộ," chị nói, "bằng những ngón tay, những đốt ngón tay, những ngón chân, và cái lưỡi. Tôi muốn tiến vào trong nó một cách chậm chạp, rất thong thả, rồi đút cả ba ngón tay vào.

"Có những lỗ khác nữa, những khe hở khác nữa; cái miệng, chẳng hạn. Khi tôi có một bàn tay rảnh, tôi đút những ngón tay này vào miệng nàng, trong khi đút những ngón tay kia vào âm đạo nàng, cả hai vào cùng lúc, rập ràng một lượt, miệng nàng bú những ngón tay này của tôi, âm đạo nàng bú những ngón tay kia của tôi. Cả hai nơi cùng bú, cùng ướt."



Tôi nhận ra rằng tôi không biết cái ǵ là thích nghi. Ngay cả tôi cũng không biết chữ ấy có nghĩa là ǵ. Ai có quyền quyết định thế nào là thích nghi? Tôi học hỏi được quá nhiều từ lời kể của chị. Học hỏi về chị, về tôi.

"Rồi tôi sướng ngất trong sự ướt át của ḿnh," chị nói. "Có thể nàng đút vào tôi. Có thể tôi thưởng thức sự ướt át của ḿnh, để nàng đẩy tuột những ngón tay của nàng vào trong tôi, những ngón tay của nàng vào trong miệng tôi, cái miệng và cái âm đạo tôi cũng giống như nhau. Tôi kéo tay nàng ra khỏi lồn tôi. Tôi trịn chỗ ướt át của tôi lên đầu gối của nàng để nàng biết. Tôi trượt chỗ ướt át của tôi dọc xuống ống chân nàng cho đến khi mặt tôi úp vào giữa háng nàng."

Có phải nói về những cái âm hộ sẽ làm hỏng mất sự bí mật, hay có phải đó lại chỉ là một thứ huyền thoại khác giữ những cái âm hộ trong bóng tối, giữ cho không ai biết đến chúng, cho chúng không được thoả măn?

"Tôi đặt lưỡi tôi lên âm hạch của nàng. Lưỡi tôi thay chỗ cho những ngón tay tôi. Miệng tôi đi vào trong âm đạo của nàng."

Nói những chữ này gây cảm giác về một điều ǵ đó thô tục, nguy hiểm, quá trực tiếp, quá rơ ràng, sai lầm, căng thẳng, một điều ǵ đó phải chịu báng bổ, một điều ǵ nhan nhản khắp nơi.

"Tôi đặt lưỡi tôi lên âm hạch của nàng. Lưỡi tôi thay chỗ cho những ngón tay tôi. Miệng tôi đi vào trong âm đạo của nàng."

Nói lên những điều này để biết yêu thương những người đàn bà, yêu thương những cái âm hộ của chúng ta, hiểu biết chúng, sờ chạm vào chúng, và trở nên quen thuộc với con người thật của chúng ta và những ǵ chúng ta cần. Nói lên những điều này để chúng ta biết tự làm ḿnh hoan lạc, để dạy cho những người t́nh của chúng ta biết cách làm chúng ta hoan lạc, để chúng ta hiện diện trong những cái âm hộ của chính ḿnh, nói lớn tiếng về chúng, nói về sự đói khát, đau đớn, cô đơn và khôi hài của chúng, làm cho chúng hiển lộ để chúng không thể bị dày xéo trong bóng tối một cách vô dụng, để cái trung tâm của chúng ta, cái chính điểm của chúng ta, động cơ của chúng ta, giấc mộng của chúng ta, không c̣n bị tách rời, cắt xẻo, làm cho vô cảm, tan nát, khuất lấp, hay hổ nhục.

"Bạn phải nói về việc tiến vào âm đạo," chị nói. "Nói đi," tôi nói, "vào đi."

Sau khi đă tŕnh diễn tác phẩm này suốt hai năm liền, tôi mới th́nh ĺnh phát hiện rằng nó không có đoạn nào nói về việc sinh nở. Thật là một sơ suất kỳ lạ. Thế nhưng khi tôi nói với một nhà báo về điều này, anh ấy hỏi tôi, "Chứ nó có ǵ liên hệ đâu?"

Trước đây gần hai mươi mốt năm, tôi có nhận một đứa con trai làm nghĩa tử. Tên nó là Dylan, tuổi nó gần bằng tuổi tôi. Năm ngoái, nó và vợ nó, Shiva, có con đầu ḷng. Chúng nó muốn tôi hiện diện trong giờ lâm bồn. Dù tôi đă nghiên cứu sâu rộng, tôi đă không thực sự hiểu những cái âm đạo cho đến giờ phút đó. Nếu tôi đă từng kinh ngạc về những cái âm đạo trước khi cháu nội của tôi, bé Colette, ra đời, th́ giờ đây tôi thực sự tôn thờ chúng.





TÔI ĐĂ CÓ MẶT Ở ĐÓ, TRONG PH̉NG SINH

tặng Shiva



Tôi đă có mặt ở đó khi âm đạo nàng mở ra.

Chúng tôi đều có mặt ở đó: mẹ nàng, chồng nàng, và tôi,

và cô y tá người Ukraine thỉnh thoảng nói chuyện với chúng tôi

trong lúc đưa cả bàn tay mang găng nhựa

vào âm đạo nàng, thăm ḍ và xoay trở -- như đang loay hoay trên một cái khoá nước bị nghẹt cứng.



Tôi đă có mặt ở đó trong pḥng sinh khi những cơn đau quặn

làm nàng ḅ lết trên tứ chi,

làm những tiếng rên lạ thường thốt ra từ những lỗ chân lông,

và vẫn c̣n có mặt ở đó nhiều giờ đến lúc nàng đột nhiên gào lên

man dại, đôi cánh tay nàng vùng vẫy đập vào bầu không khí căng thẳng.



Tôi có mặt ở đó khi âm đạo nàng biến đổi

từ một cái lỗ sinh thực bẽn lẽn

thành một đường hầm khảo cổ học, một thuỷ đĩnh thiêng liêng,

một kênh đào Venice, một giếng nước sâu thẳm có một hài nhi bé xíu nằm kẹt bên trong,

chờ được cứu.



Tôi đă thấy những màu sắc của âm đạo nàng. Chúng biến đổi.

Đă nh́n thấy màu xanh thâm tím vỡ giập

màu đỏ mọng nước cà chua

màu hồng xám, màu sẫm tối;

đă thấy máu ứa ra chảy dọc bên những mép ŕa

đă thấy chất nước màu vàng, màu trắng, cứt, đái

tuôn ra từ mọi lỗ, rặn mạnh hơn, mạnh hơn nữa,

đă thấy trong lỗ, chiếc đầu đứa bé

những sợi tóc đen, đă thấy nó ở ngay nơi đó

phía sau xương chậu -- một cái ǵ cứng cáp tṛn trịa in măi vào kư ức

trong lúc cô y tá người Ukraine không ngớt loay hoay xoay trở

bàn tay trơn nhẫy



Tôi đă có mặt ở đó khi mẹ nàng và tôi, mỗi người

nắm lấy một chân, kéo giạng ra cho nàng rặn,

chúng tôi lấy hết sức gh́m chặt đôi chân theo cơn rặn của nàng

và chồng nàng nghiêm trọng đếm, "Một, hai, ba,"

bảo nàng tập trung, rặn mạnh hơn.



Chúng tôi nh́n vào bên trong nàng lúc ấy.

Đôi mắt chúng tôi dơi chằm chặp không rời.



Chúng tôi không ai nhớ đến cái âm đạo, tất cả chúng tôi,

có điều ǵ giải thích được tại sao

chúng tôi không c̣n sửng sốt, không c̣n kinh ngạc.



Tôi đă có mặt ở đó khi vị y sĩ

đưa vào nàng những chiếc muỗng của Alice trong Xứ Thần Kỳ

và ở đó lúc âm đạo nàng trở thành một chiếc miệng mở rộng hát opera

với hết cả sức mạnh;

thoạt tiên là chiếc đầu nhỏ bé, rồi cánh tay nhợt nhạt cựa quẫy, rồi cả h́nh hài trượt nhanh ra, trôi tuột vào những đôi tay chúng tôi đang nức nở



Tôi có mặt ở đó khi tôi bất chợt xoay người và đối diện với âm đạo nàng.

Tôi đứng lặng để chính ḿnh được nh́n thấy

nàng giang rộng cả chân tay, tất cả phơi bày

tất cả rách nát, sưng phồng,

máu tuôn ngập đôi tay vị y sĩ

đang b́nh thản khâu vá cho nàng.



Tôi đứng lặng, và trong lúc tôi nh́n đăm đăm, âm đạo nàng chợt

biến thành một trái tim đỏ to lớn đang phập phồng nhịp đập.



Trái tim có khả năng hy sinh.

Âm đạo cũng thế.

Trái tim có thể tha thứ và hàn gắn.

Nó có thể đổi dạng để nhận chúng ta vào.

Nó có thể mở rộng để đưa chúng ta ra.

Âm đạo cũng thế.

Nó có thể đau đớn cho chúng ta và giăn nở cho chúng ta, chết cho chúng ta

và chảy máu, tiếp tục chảy máu để chúng ta được bước vào thế giới nhọc nhằn và kỳ diệu này.

Âm đạo cũng thế.

Tôi có mặt ở đó, trong pḥng sinh.

Và tôi nhớ rơ.



[hết]


Nguyên tác: Eve Ensler, The Vagina Monologues
(New York: Villard Books, 2001 [Revised edition]).

(Hoàng Ngọc-Tuấn dịch)








 

c