Kieu Nu A Chau  

Chuyện Chúng Ḿnh


 

Các Bài Viết Về BXPhái

Frida Kahlo

Tâm Tư Nghệ Thuật

Van Gogh

Viết Dưới Ánh Đèn Dầu

TứThậpTriThiênMệnh

Chữ Dâm

PhiếmLuận Về Thơ HXH

Những KiềuNữ ÁChâu

T́nhYêu Là Cái Đếch Ǵ?

Âm Đạo Độc Thoại

Giấc Mơ Của Bướm

 Tôi Đă Biết

 "T́nh”Trước "Dục” Sau?

 

 

 

 

 

 

 

c


Âm Đạo Độc Thoại

Tôi không biết chắc tại sao tôi đă được chọn vào vai tṛ này. Chẳng hạn, tôi chưa từng có những cuồng tưởng thời con gái rằng một ngày nào đó tôi sẽ trở thành "vagina lady" ["tiểu thư âm đạo"] (một cái tên bây giờ người ta thường gọi tôi, đôi khi họ lớn tiếng gọi tôi xuyên qua một tiệm bán giày chen chúc khách.) Tôi chưa từng tưởng tượng nổi rằng một ngày nào đó tôi sẽ nói về những cái âm đạo qua những chương tŕnh trực thoại ở những nơi như Athens, Hy-lạp; cùng cao giọng xướng lên chữ âm đạo với bốn ngàn phụ nữ man dại ở Baltimore; hay có ba mươi hai lần khoái ngất trước mặt công chúng trong một đêm. Những điều này chưa hề có trong kế hoạch của tôi. Bởi thế, tôi không nghĩ tôi đă làm ǵ nhiều cho tác phẩm Những cuộc độc thoại của âm đạo. Nó đă chiếm ngự tôi.

Bây giờ tôi mới nhận ra lúc ấy tôi đă là một ứng viên tốt nhất cho vai tṛ này. Lúc ấy tôi đă là một ịch tác gia. Lúc ấy tôi đă trải qua nhiều năm viết những vở kịch dựa trên những cuộc phỏng vấn với thiên ha. Lúc ấy tôi đă là một nhà hoạt động nữ quyền. Tôi đă từng bị cha tôi xâm phạm dục tính và thể xác. Tôi đă có khuynh hướng trưng dâm. Tôi đă từng biết sự lăng nhục, và tôi đă cùng cực khao khát t́m thấy một con đường trở về với cái âm đạo của tôi.

Thật t́nh tôi không nhớ rơ nó đă bắt đầu như thế nào: một cuộc đối thoại với người đàn bà lớn tuổi hơn tôi về cái âm đạo của bà ấy; lối nói đầy khinh ghét của bà về cái âm đạo của chính bà làm tôi bị sốc và khiến tôi tư lự về những ǵ các phụ nữ khác đă nghĩ về âm đạo của họ. Tôi nhớ tôi đă hỏi bạn bè, và ngạc nhiên khi thấy họ nói một cách cởi mở và nhiệt t́nh. Đặc biệt có một chị bạn bảo rằng nếu cái âm đạo của chị ấy mặc y phục, hẳn là nó sẽ đội một cái mũ bê rê. Lúc ấy chị đang sính kiểu Pháp.

Tôi hoàn toàn không nhớ ḿnh đă viết nên tác phẩm này. Nói một cách đơn giản, tôi bị tóm lấy -- bị sử dụng bởi những Vagina Queens [Nữ Hoàng Âm Đạo]. Tôi chưa từng lập ra cái sườn cho vở kịch hay tạo bố cục cho nó một cách có ư thức. Nói đúng ra, toàn bộ tiến tŕnh viết kịch bản hoàn toàn không được dự tính ǵ cả. Chính người bạn trai, Ariel Orr Jordan (người mà giờ đây tôi thực sự tin là đă, bằng cách nào đó, lọt vào danh sách những Nữ Hoàng Âm Đạo), là người đă khiến tôi tiếp cận vấn đề một cách nghiêm túc và đă giúp tôi h́nh thành ư niệm về tác phẩm và lập kế hoạch. Nhưng ngay cả như thế, ở một mức độ nào đó, Những cuộc độc thoại của âm đạo vẫn chưa bao giờ thực sự là công việc của riêng tôi.

Tôi đến trễ giờ họp. Tôi tập thể dục để giữ vóc dáng. Tôi uống cả đống cà-phê mocha cappuccino pha đậm. Tôi cố tránh gặp thiên hạ. Sau đây, chẳng hạn, là một vài chuyện bí mật:

Tôi chưa từng là một diễn viên. Tôi không nhận thấy ḿnh thực sự tŕnh diễn Những cuộc độc thoại của âm đạo cho đến khi tôi đă tŕnh diễn nó được chừng ba năm. Trước lúc ấy, tôi chỉ cảm thấy như ḿnh đang kể lại những câu chuyện rất riêng tư mà người ta đă rộng lượng kể cho tôi. Tôi cảm thấy, một cách rất lạ lùng, và đôi khi rất dữ dằn, muốn bảo vệ cho những người đàn bà này và những câu chuyện của họ. Tôi không thể cử động khi tôi đang kể những câu chuyện ấy. Tôi đă phải ngồi cứng trong một cái ghế có lưng dựa cao, với một chỗ gác chân. Giống như đêm nào tôi cũng trèo vào một chiếc tàu không gian. Tôi đă phải nói vào một cái microphone, ngay cả ở những nơi người ta có thể dễ dàng nghe tôi nói. Cái microphone đôi khi có công dụng như một thứ bánh lái, đôi khi nó lại là một bàn đạp tăng tốc.

Trong những năm đầu tiên, tôi cần phải mang vớ dài và đôi giày nặng nề của nam giới để tŕnh diễn vở kịch. Rồi sau đó, từ lúc đạo diễn của tôi, Joe Mantello, bảo tôi cởi đôi giày đó ra, th́ tôi chỉ có thể diễn với chân trần.

Tôi đă phải cầm những thẻ giấy b́a khổ 12 x 19 cm trong tay suốt buổi tŕnh diễn hàng đêm, dù tôi đă học thuộc ḷng tác phẩm. Tôi tưởng như những thẻ giấy b́a ấy làm những phụ nữ tôi đă phỏng vấn được hiện diện, và tôi cần họ bên cạnh tôi trên sân khấu.

Những câu chuyện âm đạo đă t́m thấy tôi, cũng giống như những người muốn tổ chức tŕnh diễn vở kịch hay muốn mang nó vào khu phố của họ đă t́m thấy tôi. Bất cứ khi nào tôi cố gắng viết một mẩu độc thoại để phục vụ một kế hoạch chính trị phải đạo nào đó, tôi đều luôn luôn thất bại, chẳng hạn như vậy. Quư vị hăy lưu ư rằng trong tác phẩm này không có những cuộc độc thoại về những phụ nữ măn kinh hay đổi giống. Tôi đă cố gắng mà bất thành. Những cuộc độc thoại của âm đạo thành h́nh v́ sự lôi cuốn, chứ không phải v́ sự thúc giục.

Nhiều điều từng xảy ra từ lúc Những cuộc độc thoại của âm đạo mới xuất hiện cho đến nay có vẻ hoàn toàn siêu thực nhưng đồng thời lại hoàn toàn hợp lư. Đây là một số ví dụ:



Những hàng tít trên nhật báo:



CÔ ẤY ĐI XUỐNG TỚI CHỖ ẤY (nói về sự xuất hiện của Marlo Thomas trong Những cuộc độc thoại của âm đạo)

VỢ CỦA NGÀI THỊ TRƯỞNG NÓI CHUYỆN TỤC TĨU (khi Donna Hanover quyết định tham gia Những cuộc độc thoại của âm đạo)

H́nh những khăn quàng lông xù đỏ loét trên trang nhất của sáu nhật báo ở London ngay sau V-Day [Ngày-L] ở Old Vic -- những sạp báo ở Anh trông giống một biển âm đạo.


Vô tuyến truyền h́nh:


Kathie Lee Gifford xướng ca chữ âm đạo cùng với Calista Flockhart và thính giả pḥng thu âm của chị trên chương tŕnh Live with Regis and Kathie Lee.

David Letterman cố gắng nói "âm đạo", nhưng không thể thốt ra tiếng.

Barbara Walters thú nhận trên chương tŕnh The View rằng chị thấy mắc cỡ khi xem Những cuộc độc thoại của âm đạo và nghĩ rằng nó chướng. Sau đó, chị đă rút lại lời tuyên bố.

Đài CNN phát một chương tŕnh 10-phút đặc biệt về Những cuộc độc thoại của âm đạo, nhưng không hề nhắc đến chữ "âm đạo".

Song thân của Dharma và Greg mua vé đi xem Những cuộc độc thoại của âm đạo để thay đổi không khí.




Những sự cố "âm đạo":


Glenn Close làm 2.500 người đứng dậy và đồng xướng chữ cunt [lồn].

Tovah Feldmanstern bị bác khước quyền đạo diễn vở Những cuộc độc thoại của âm đạo tại trường trung học dành cho nữ sinh ưu tú của chị, v́ thế chị đạo diễn vở ấy bên ngoài nhà trường.

Một nữ giáo sĩ đạo Do Thái gửi cho tôi một chiếc bánh samantasch [một thứ bánh h́nh tam giác, nhồi thịt, có khe hở -- (người dịch)] và mô tả ư nghĩa của nó tượng trưng cho cái âm hộ.

Hiện nay có một Cunt Workshop [Xưởng Lồn] được tổ chức tại Đại Học Wesleyan.

Một phụ nữ mang cái tử cung của bà đến rạp hát để xin tôi kư tên lên nó.

Một chàng trai trẻ nấu và mời tôi thưởng thức món xà lách âm đạo trong bữa ăn tối cùng song thân của chàng ở Atlanta, Georgia. Giá sống được xếp như lông mu.

Roseanne mặc đồ lót, tŕnh diễn chương "Âm đạo của bạn có mùi ǵ?" trước hai ngàn khán giả. Chị tự sáng chế thêm nhiều câu, trong đó có câu: "Âm đạo của bạn có mùi ǵ?" ĐÁP: "Mặt của chồng tôi."

Alanis Morissette và Audra McDonald hát đoạn thơ về cái lồn.

Đàn bà và đàn ông ngất xỉu trong khi xem tŕnh diễn. Chuyện này xảy ra rất nhiều. Luôn luôn đúng vào một đoạn nhất định trong vở kịch.

Người ta mang theo và gửi tặng những đồ vật -- những sản phẩm âm đạo: những bức điêu khắc thủ công bằng thủy tinh có h́nh âm đạo, những cây kẹo mút h́nh hột le, những con múa rối h́nh âm đạo, những cái đèn h́nh âm hộ, những nghệ phẩm h́nh nón.



Có một chiếc bánh h́nh âm đạo khổng lồ ở London trong liên hoan V-Day và không ai có thể cắt nó được. Hàng trăm khách dự tiệc sang trọng dùng tay bốc ăn chiếc bánh âm đạo màu hoa cà. Cái hột le được đem ra đấu giá và Thandie Newton mua nó với số tiền hai trăm bảng Anh.

Những cuộc độc thoại của âm đạo khai mạc và sách được xuất bản trên hai mươi quốc gia, gồm cả Trung Quốc và Thổ-nhĩ-kỳ.

V-Day không thể nào gây quỹ từ các tập đoàn doanh nghiệp. Ngay cả những công ty chuyên bán các sản phẩm liên quan đến âm đạo cũng từ chối dính líu đến chữ ấy.

Đàn bà gọi điện thoại để đặt mua vé xem "Monologues" ["Những cuộc độc thoại"]; đàn ông hỏi mua vé xem "Vagina Chronicles" ["Thời sự âm đạo"]. Người bán vé xộc xệch chịu chơi bảo đàn bà rằng nếu họ không nói được chữ ấy, họ không được đến xem.

Một nữ doanh gia trẻ tuổi xô cửa lao vào pḥng thay đồ của tôi, bảo tôi rằng cô ấy thật sự không khô. Vở kịch là điều nói láo.

Hai người đàn bà Do Thái nhào vào pḥng thay đồ của tôi ở Jerusalem và ôm chầm lấy tôi khi tôi đang trần truồng. Họ cũng chẳng đế ư đến điều ấy.

Một ông già bảy mươi tuổi trong cơn xuất thần sau khi xem một buổi diễn, bước vào pḥng thay đồ của tôi không cần báo trước, nói với tôi rằng ông "rốt cuộc cũng biết chuyện ấy". Hai tháng sau, ông mang bà t́nh nhân đến gặp tôi, và bà cảm ơn tôi.

Các bà mụ đỡ đẻ đổ xô vào pḥng thay đồ của tôi để cảm ơn tôi v́ rốt cuộc tôi đă thông cảm với những chất nước từ cơ thể tiết ra.

Một drag queen [người nam giả làm nữ] tŕnh diễn Những cuộc độc thoại của âm đạo trong đêm bế mạc.



Những phép lạ âm đạo, những cuộc mục kích âm đạo, những biến cố âm đạo. Những điều đó cứ tiếp tục diễn ra. Phép lạ vĩ đại nhất, tất nhiên, là V-Day: một sinh lực, một phong trào, một tác nhân, một ngày để chấm dứt sự bạo động đối với nữ giới -- sinh ra từ Những cuộc độc thoại của âm đạo.

Trong khi tôi mang vở kịch đi từ thành phố này đến thành phố khác, từ quốc gia này đến quốc gia khác, hàng trăm phụ nữ đă đợi đến sau buổi diễn để kể cho tôi nghe về cuộc sống của họ. Vở kịch bằng cách nào đó đă giải phóng những hồi ức, niềm đau, và khát vọng của họ. Đêm này đến đêm khác, tôi nghe những câu chuyện tương tự -- những phụ nữ bị hiếp dâm từ tuổi mới lớn, ngay trong trường học, hay bị hiếp dâm lúc c̣n là những cô bé, hay đă là những bà già; những phụ nữ rốt cuộc đă bỏ nhà ra đi để khỏi bị chồng đánh đập cho đến chết; những phụ nữ quá sợ hăi nên không dám trốn đi; những phụ nữ bị lạm dụng t́nh dục, ngay cả trước khi họ biết t́nh dục là ǵ, bởi những ông cha ghẻ, những ông anh ruột, những ông anh họ, những ông chú, những bà mẹ ruột, và những ông cha ruột. Tôi đă bắt đầu cảm thấy cuồng trí, như thể một cánh cửa đă mở ra cho tôi thấy một thế giới ngầm nào đó và tôi được nghe những câu chuyện mà tôi chưa hề dự tưởng sẽ biết đến; thật đáng sợ khi biết đến những điều ấy.

Dần dần, tôi được minh thị rằng không ǵ quan trọng hơn việc chấm dứt bạo hành đối với phụ nữ -- rằng sự báng bổ phụ nữ chứng tỏ sự thất bại của con người trong việc tôn vinh và bảo vệ cuộc sống, và rằng sự thất bại này, nếu chúng ta không sửa đổi nó, hẳn sẽ đưa tất cả chúng ta đến sự tận diệt. Tôi không nghĩ tôi đang cực đoan. Khi bạn hiếp dâm, đánh đập, gây tàn phế, cắt xẻo, đốt, chôn sống, và khủng bố phụ nữ, bạn huỷ hoại nguồn sinh lực cốt yếu của hành tinh này. Bạn cưỡng bức cái ǵ vốn cởi mở, tin cậy, nuôi nấng, sáng tạo, và đầy sinh khí, thành cái ǵ què quặt, vô sinh, và tan nát.



Năm 1997, tôi tiếp xúc với một nhóm đàn bà hoạt động cho nữ quyền, nhiều người trong số đó đến từ một tổ chức gọi là Feminst.com, và chúng tôi đă thành lập V-Day. Cũng như trong tất cả những sự cố âm đạo bí mật khác, chúng tôi đến trễ giờ họp, chúng tôi làm những việc căn bản, chúng tôi giữ ǵn sức khoẻ, và những Nữ Hoàng Âm Đạo làm tất cả những việc c̣n lại. Vào ngày 14 tháng Hai, 1998, nhân lễ Valentine, chúng tôi cho ra đời V-Day đầu tiên. Hai ngàn năm trăm người xếp hàng bên ngoài Hammerstein Ballroom ở New York City để chờ đợi biến cố điên rồ đầu tiên của chúng tôi. Whoopi Goldberg, Susan Sarandon, Glenn Close, Winona Ryder, Marisa Tomei, Shirley Knight, Lois Smith, Kathy Najimy, Calista Flockhart, Lily Tomlin, Hazelle Goodman, Margaret Cho, Hannah Ensler-Rivel, BETTY, Klezmer Women, Ulali, Phoebe Snow, Gloria Steinem, Soraya Mire, và Rosie Perez cùng nhau tŕnh diễn Những cuộc độc thoại của âm đạo và tạo nên một đêm chuyển biến, gây quỹ được hơn 100.000 Mỹ kim và khai mạc phong trào V-Day. Từ đêm đó trở đi, có nhiều biến cố trọng đại được tổ chức tại hí viện Old Vic ở London trong năm 1999, với hàng loạt diễn viên trong đó có cả Cate Blanchett, Kate Winslet, Melanie Griffith, Meera Syal, Julia Sawalha, Joely Richardson, Ruby Wax, Eddi Reader, Katie Puckrik, Dani Behr, Natasha McElhone, Sophie Dahl, Jane Laportaire, Thandie Newton, và Gillian Anderson. Năm 2000, liên hoan V-Day được tổ chức ở Los Angeles, Santa Fe, Sarasota, Aspen, và Chicago.

Trong ba năm, V-Day đă xảy ra tại hơn ba trăm trường đại học, với những buổi tŕnh diễn vở Những cuộc độc thoại của âm đạo được dàn dựng và diễn xuất bởi các sinh viên và giảng viên. Tất cả những buổi tŕnh diễn đều để gây ngân quỹ và nâng cao nhận thức cho những nhóm hoạt động ở địa phương nhằm ngăn chặn sự bạo động đối với phụ nữ.

Kịch phẩm Những cuộc độc thoại của âm đạo do tổ chức sân khấu Off-Broadway dàn dựng sẽ gây được một ngân quỹ gần 1 triệu Mỹ kim cho phong trào V-Day. Những cuộc tŕnh diễn sau đó do những đoàn kịch khác thực hiện trên toàn quốc và thế giới cũng sẽ nhằm hỗ trợ cho phong trào này.

Vào lúc này, V-Day Fund [Ngân Quỹ cho Ngày-L] đang hỗ trợ cho những nhóm hoạt động tại địa phương trên khắp thế giới, ở những nơi, trong nhiều trường hợp, phụ nữ đang hi sinh đời sống của ḿnh để đấu tranh bảo vệ nữ giới và chấm dứt sự bạo hành. Ở Afghanistan, có RAWA, Revolutionary Association of the Women of Afghanistan [Liên Hiệp Cách Mạng Phụ Nữ Afghanistan], một tổ chức dấn thân vào công cuộc giải phóng phụ nữ khỏi sự đàn áp khủng khiếp của Taliban. Ở xứ đó, phụ nữ không được phép đi làm, đi học, đi viếng bác sĩ, hay rời nhà không có đàn ông theo bên cạnh. Ở xứ đó, thân phận người phụ nữ bị chôn vùi dưới tấm mạng burqas mà không ai bảo vệ họ trước sự hiếp dâm và giết chóc. V-Day Fund đang giúp RAWA giáo dục phụ nữ tại những trường bí mật, thu thập hồ sơ về những cuộc giết chóc phi pháp, và xây dựng một phong trào phụ nữ. Ở Kenya, châu Phi, chúng tôi đang hỗ trợ Tasaru Ntomonok (Chủ Động Làm Mẹ An Toàn), một phần của dự án Madeolo -- một dự án nhằm ngăn chặn việc gây tổn thương đến bộ phận sinh dục của thiếu nữ bằng cách quảng bá một h́nh thức nghi lễ mới để mừng tuổi cập kê mà không phải cắt âm hạch. Gần đây, chúng tôi có khả năng mua cho họ một chiếc xe jeep đỏ để họ có thể di chuyển dễ dàng từ làng này qua làng khác, tiếp tục công cuộc giáo dục và ngăn cản. Ở Croatia, chúng tôi đang làm việc với Trung Tâm Cứu Tế Phụ Nữ Chiến Nạn, nơi, với sự hỗ trợ của chúng tôi, sẽ mở trung tâm đầu tiên tại nước Yougoslavia cho các nạn nhân khủng hoảng v́ bị hiếp dâm. Trung tâm cũng sẽ có khả năng huấn luyện những phụ nữ ở Kosova và Chechyna để làm việc với những nạn nhân bị hiếp dâm và bị khủng hoảng tinh thần tại những nước đó trong cuộc chiến. V-Day đang hợp tác với Planned Parenthood để thành lập một chiến lược, ngay trong những chương tŕnh hoạt động họ đă có sẵn, nhằm ngăn chặn và chấm dứt sự bạo động đối với phụ nữ. Bản liệt kê công việc c̣n tiếp tục dài măi.
 


Phép lạ của V-Day, như Những cuộc độc thoại của âm đạo, là ở chỗ nó đă xảy ra bởi v́ nó phải xảy ra. Một lời kêu gọi, có lẽ thế; một trách nhiệm nẩy sinh từ vô thức, có lẽ thế. Tôi xin đầu hàng trước những Nữ Hoàng Âm Đạo.

Cái ǵ đó đang hiển lộ. Nó vừa huyền bí vừa thực tế. Nó đ̣i hỏi chúng ta phải đến gặp nhau, phải luyện tập thân thể, và phải làm những điều khác thường.

Để nhân loại c̣n tiếp tục, phụ nữ phải được bảo an và có quyền hành động. Đó là một ư tưởng hiển nhiên, nhưng giống như một cái âm đạo, nó cần sự lưu tâm và ḷng yêu thương lớn lao để có thể được hiển lộ.

 

Dưới đây là "Lời nói đầu" do Gloria Steinem(*) viết cho cuốn sách có nhan đề The Vagina Monologues của Eve Ensler -- một tác phẩm ra đời năm 1998 và gây nên những chấn động và ảnh hưởng to lớn đến nhận thức của con người đương đại về phẩm giá và vai tṛ của phụ nữ trong đời sống nhân loại. Cuốn sách này -- gồm một loạt truyện kể và thơ -- có lẽ là một trong vài tiếng nói can đảm và trung thực nhất về những vấn đề vốn luôn luôn bị đè nén và phải câm nín dưới quyền lực của chế độ phụ hệ suốt nhiều ngàn năm qua. Nó định nghĩa lại những ư niệm về sinh hoạt dục tính; xét lại những tiêu chuẩn đạo đức phụ hệ về t́nh dục; đánh vỡ những huyền thoại giả dối về "cái trong sạch, cao sang" và "cái dơ bẩn, tục tĩu". Cuốn sách đă được chính Eve Ensler tŕnh bày trước công chúng nhiều nơi trên thế giới dưới h́nh thức kịch độc diễn và đă liên tục gặt hái những thành công vang dội.

Tôi đến từ thế hệ "chỗ dưới ấy". Tôi muốn nói đó là những chữ -- ít khi được nói đến, và chỉ với giọng thầm th́ -- mà những người đàn bà trong gia đ́nh tôi dùng để chỉ chung mọi thứ thuộc về bộ phận sinh dục phụ nữ, từ bên trong đến bên ngoài.

Chẳng phải là họ không biết những từ như âm đạo, âm thần, âm hộ, hay âm hạch. Ngược lại, họ đă được đào tạo để làm những thầy giáo và có lẽ có nhiều điều kiện tiếp cận với thông tin hơn hầu hết chúng ta.

Thậm chí cũng chẳng phải là họ không được tự do, hay họ phải "nghiêm cẩn", như họ vẫn nói thế. Một bậc tổ mẫu của tôi đă kiếm tiền từ cái giáo hội Tin Lành khắt khe của cụ bằng nghề viết cho các mục sư những bài giảng đạo -- mà chính cụ chẳng tin một chữ nào ḿnh viết ra -- và rồi lại kiếm được nhiều tiền hơn nữa bằng tṛ cá độ ngựa đua. Một cụ bà khác là người tranh đấu cho quyền bầu cử của nữ giới, là nhà giáo dục, và thậm chí là một ứng cử viên chính trị vào thời phụ nữ bắt đầu tham chính, tất cả những điều ấy khiến nhiều người trong cộng đồng Do Thái của cụ phải kiêng dè. Riêng về mẹ tôi, bà đă là một phóng viên báo chí vào thời đầu tiên, từ nhiều năm trước khi tôi ra đời, và bà vẫn hănh diện đă nuôi dạy hai đứa con gái theo một đường lối thông tuệ hơn kiểu giáo dục bà đă thụ nhận. Tôi không nhớ bà đă dùng bất cứ tiếng lóng nào khiến cho thân xác người phụ nữ trông có vẻ dơ bẩn hay đáng xấu hổ, và tôi biết ơn về điều đó. Như bạn sẽ thấy trong những trang sách này, nhiều đứa con gái đă lớn lên dưới một gánh nặng to lớn hơn.

Tuy nhiên, tôi đă không được nghe những chữ chính xác, và những chữ đáng tự hào th́ c̣n ít hơn nữa. Ví dụ, tôi chưa một lần nghe chữ âm hạch. Phải mất nhiều năm tôi mới học hỏi được rằng phụ nữ sở hữu một bộ phận duy nhất trong cơ thể không có chức năng nào khác ngoài việc cảm nhận khoái lạc. (Nếu chỉ riêng cơ thể đàn ông mới có bộ phận ấy, th́ bạn có thể tưởng tượng chúng ta phải nghe họ nói về nó nhiều đến chừng nào -- và họ đă dùng những lư do ǵ để biện minh cho điều đó?) Bởi thế, khi tôi học nói, học đánh vần, hay học tự chăm sóc cơ thể ḿnh, tôi được dạy những tên gọi cho từng phần kỳ diệu của cơ thể -- ngoại trừ cái vùng duy nhất không được nhắc đến ấy. Điều này khiến tôi không thể tự bảo vệ ḿnh trước những từ ngữ nhục nhă và những tṛ đùa nhơ nhớp trên sân trường và, sau này, tôi không thể tranh căi ngược lại niềm tin phổ cập rằng đàn ông, dù là t́nh nhân hay y sĩ, biết nhiều về cơ thể đàn bà hơn chính đàn bà biết.



Trước tiên, trong thời gian tôi sống ở Ấn Độ vài năm sau khi rời đại học, tôi đă thoáng bắt gặp tinh thần tự tri và tự do mà bạn sẽ t́m thấy trong những trang sách này. Trong những ngôi đền và bệ thờ của Ấn Độ giáo, lần đầu tiên tôi được thấy cái lingam, một biểu tượng của bộ sinh dục phái nam, nhưng tôi cũng được thấy cái yoni, một biểu tượng của bộ sinh dục phái nữ: một vật có h́nh giống đoá hoa, h́nh tam giác, hay h́nh bầu dục nhọn ở hai đầu. Tôi nghe nói rằng nhiều ngàn năm trước đây, biểu tượng này đă được thờ phượng như một sức mạnh lớn hơn biểu tượng phái nam, một niềm tin được truyền dẫn vào Mật thừa (Tantrism), mà yếu lư của nó là sự bất khả của người đàn ông trong việc đạt đến sự viên măn tâm linh trừ khi kết hợp làm một về cả thể xác lẫn tinh thần với năng lượng tâm linh ưu việt hơn của người đàn bà. Đó là một niềm tin rất sâu sắc và phổ cập đến nỗi, về sau, ngay cả trong vài tôn giáo loại trừ phụ nữ và mang tính độc thần (monotheistic) vẫn c̣n duy tŕ yếu lư đó trong những truyền thống của họ, mặc dù những niềm tin như vậy đă (và vẫn đang) bị gạt ra ngoại vi hay bị xem là dị giáo bởi các nhà lănh đạo tôn giáo chính mạch.

Thử lấy ví dụ: những người Thiên Chúa giáo theo phái Tri thức (Gnostics) thờ Sophia như Đức Thánh Linh và xem Mary Magdalene là môn đệ thông tuệ nhất của Chúa Ki-tô; Phật giáo Kim Cương thừa vẫn dạy rằng Phật tính ngự trị trong âm hộ; phái Sufi huyền bí của Hồi giáo tin rằng người ta chỉ có thể đạt đến fana, hay sự xuất hồn, qua Fravashi, tâm linh nữ giới; linh vị Shekina của thuyết thần bí trong Do Thái giáo là một biến thể của Shakti, linh hồn nữ tính của Chúa Trời; và giáo hội Công giáo cũng bao gồm những h́nh thức thờ phượng Maria, tập trung vào Đức Mẹ hơn là vào Đức Chúa Con. Ở nhiều nước Á châu, Phi châu, và những vùng khác trên thế giới nơi thần linh vẫn c̣n được mô tả qua những h́nh tượng nữ cũng như nam, những bệ thờ biểu hiện ngọc Lưu Ly trong đoá Liên Hoa và những lối biểu hiện khác về cái-lingam-trong-cái-yoni. Ở Ấn Độ, các nữ thần Durga và Kali của Ấn Độ giáo là những biểu tượng nhập thể của những quyền năng của yoni đối với sinh và tử, sáng tạo và huỷ hoại.

Những điều ấy đă cổ xưa như thế, nhưng khi về Mỹ tôi thấy tinh thần Ấn Độ và việc thờ phượng yoni dường như đă vượt xa những thái độ của người Mỹ đối với thân xác phụ nữ. Thậm chí cuộc cách mạnh t́nh dục của những năm 1960 chỉ làm tăng số lượng đàn bà dễ dàng bị nhiều người đàn ông lạm dụng t́nh dục hơn nữa. Chữ "đừng" của những năm 1950 chỉ được thay thế bằng chữ "vâng" nhanh chóng hơn, sẵn sàng hơn. Măi đến khi có những vận động nữ quyền vào những năm 1970 th́ mới bắt đầu có những hoán cải về mọi thứ, từ những tôn giáo mang tính phụ hệ cho đến Freud (cái khoảng cách từ A đến B), từ cái tiêu chuẩn hai mặt của thái độ t́nh dục cho đến cái tiêu chuẩn độc tôn của quyền lực phụ hệ/ chính trị/ tôn giáo đối với thân xác phụ nữ như phương tiện sinh sản.

Những năm phôi thai của cuộc khám phá ấy được biểu tượng hoá trong ư nghĩ tôi bằng những h́nh ảnh c̣n trong kư ức khi tôi bước xuyên qua cuộc triển lăm trang thiết Womanhouse [Nhà đàn bà] do Judy Chicago tổ chức ở Los Angeles [năm 1972], nơi mỗi pḥng được sáng tạo bởi một nữ nghệ sĩ khác nhau, và nơi tôi đă t́m thấy cái biểu tượng phụ nữ của văn hoá bản thân lần đầu tiên. (Thử lấy ví dụ, cái h́nh dạng mà chúng ta gọi là trái tim có lẽ là di tích của biểu tượng sinh thực khí nữ giới -- v́ sự cân phương của nó trông giống cái âm hộ hơn là sự bất cân phương của bộ phận mang tên là trái tim. Qua nhiều thế kỷ dưới sự thống trị của nam giới, sức mạnh của bộ sinh thực khí nữ giới bị đàn áp để co rút lại thành biểu tượng của sự lăng mạn.) Hoặc ngồi trong một quán cà phê ở New York với Betty Dodson (bạn sẽ gặp chị ấy trong những trang sách này), tôi cố ra vẻ tỉnh khô trong khi chị ấy làm cho bọn thực khách nghe lóng từ những bàn kế bên phải điếng cả người với lời giảng giải hào hứng của chị về sự thủ dâm như một sức mạnh giải phóng. Hoặc t́m lại tạp chí Ms. để đọc thấy, giữa những h́nh ảnh luôn luôn khôi hài trên trang tin, hàng chữ: BÂY GIỜ LÀ 10 GIỜ ĐÊM -- BẠN CÓ BIẾT CÁI HỘT LE CỦA BẠN NẰM CHỖ NÀO KHÔNG? Cho đến lúc những nhà nữ quyền in hàng chữ CUNT POWER! [QUYỀN LỰC CỦA CÁI LỒN!] lên những hột nút áo và những cái T-shirt như một cách giành lại giá trị của cái chữ "lồn" bị lăng nhục ấy, tôi mới nhận ra sự khôi phục của một quyền lực đă có từ ngàn xưa. Rốt cuộc, cái chữ cunt [lồn] của văn hoá Ấn-Âu lại phát nguyên từ danh hiệu Kunda hay Cunti của nữ thần Kali, và cùng một từ nguyên với chữ kin [ḍng họ] và country [đất nước].

Ba thập niên ấy của chủ nghĩa nữ quyền cũng đă được đánh dấu bởi một niềm giận dữ khi sự thật phơi bày những tṛ bạo hành đối với thân xác phụ nữ, hoặc dưới h́nh thức hiếp dâm, lạm dụng t́nh dục trẻ thơ, đánh đập phụ nữ đồng tính luyến ái, xúc phạm thân xác phụ nữ, quấy nhiễu t́nh dục, khủng bố sự tự do sinh sản, hay tội ác quốc tế trong việc cắt xẻo bộ phận sinh dục nữ. Sự lành mạnh của phụ nữ được cứu rỗi nhờ những kinh nghiệm khuất lấp này được đem ra ánh sáng, gọi tên, và biến niềm giận dữ của chúng ta thành hành động tích cực nhằm giảm thiểu và chữa trị sự bạo hành. Vở kịch và cuốn sách này chính là một phần của trào lưu sáng tạo sinh ra từ nhiệt năng của hành động phát biểu sự thật ấy.



Lần đầu khi tôi đến xem Eve Ensler tŕnh diễn những câu chuyện riêng tư trong những trang sách này -- thu thập từ hơn hai trăm cuộc phỏng vấn phụ nữ và chuyển thể thành thi ca cho sâu khấu kịch -- tôi đă nghĩ: tôi biết điều này rồi: nó là cuộc hành tŕnh của việc phát biểu sự thật mà chúng ta đă thực hiện suốt ba thập niên qua. Và thật thế. Phụ nữ đă tin tưởng kư thác cho Eve Ensler những kinh nghiệm riêng tư nhất, từ chuyện làm t́nh đến chuyện đẻ con, từ cuộc chiến tranh bất thành văn chống nữ giới cho đến quyền tự do luyến ái mới mẻ giữa những người đàn bà. Trên từng trang sách, hiển hiện cái sức mạnh của việc phát biểu những ǵ không thể phát biểu -- sức mạnh ấy cũng có mặt ngay trong câu chuyện hậu trường của chính cuốn sách này. Một nhà xuất bản đă ứng trước tiền tác quyền của cuốn sách, rồi, sau khi tỉnh táo nghĩ lại, đă cho phép Eve Ensler giữ luôn số tiền đó nếu cô chịu vác cuốn sách và những từ ngữ về bộ sinh dục nữ trong đó đi nơi khác. (Cảm ơn nhà Villard đă dám xuất bản tất cả những chữ thuộc về phụ nữ -- ngay cả trên nhan đề.

Nhưng giá trị của Những cuộc độc thoại của âm đạo vượt qua việc xoá bỏ một quá khứ đầy rẫy những thái độ tiêu cực. Nó cống hiến một cách thế vận động hướng về tương lai -- một cách thế gắn liền với bản thân, bám-chắc-vào-thân-xác. Tôi nghĩ độc giả, đàn ông cũng như đàn bà, rời khỏi những trang sách này sẽ không chỉ cảm thấy tự do hơn trong chính ḿnh -- và tự do hơn đối với nhau -- mà c̣n có những ư tưởng mới để thay thế cho cái chủ nghĩa nhị phân của ư thức phụ hệ trong những cặp đối lập nữ tính/ nam tính, thể xác/ tinh thần, và dục tính/ tâm linh vốn bắt rễ trong sự phân chia bản thể vật chất của ḿnh thành "cái phần được nói đến" và "cái phần không được nói đến."

Nếu một cuốn sách với chữ "âm đạo" ngay trong nhan đề có vẻ như đi quá xa so với những vấn đề triết lư và chính trị chúng ta vừa đề cập đến, tôi xin cống hiến thêm một trong những khám phá trễ tràng của tôi.

Trong những năm 1970, khi đang truy lục ở Library of Congress, tôi t́m thấy một lịch sử bị quên lăng về kiến trúc tôn giáo, trong đó có một sự kiện tưởng như là kiến thức phổ thông: lối thiết kế truyền thống của hầu hết những nhà thờ của chế độ phụ hệ đều bắt chước thân xác người phụ nữ. Bởi thế, chúng có một ngoại môn và một nội môn, giống cái đại âm thần và cái tiểu âm thần; một lối đi chính giữa như cái âm đạo dẫn đến điện thờ; hai cái ṿm bên trái và bên phải có cấu trúc như hai cái noăn sào; và rồi ở ngay trung tâm linh thiêng là cái điện thờ, như cái tử cung, nơi phép lạ xảy ra -- nơi những người đàn ông thực hiện việc sinh đẻ.

Mặc dù lối so sánh này c̣n mới mẻ đối với tôi, nó đập vào ư nghĩ của tôi như một tảng đá rơi xuống giếng. Dĩ nhiên, tôi nghĩ. Nghi lễ chính yếu của các tôn giáo của chế độ phụ hệ là thứ nghi lễ trong đó những người đàn ông chiếm đoạt cái quyền lực sáng tạo của yoni bằng cách thực hiện việc sinh đẻ một cách tượng trưng. Chẳng ngạc nhiên ǵ khi các nam lănh tụ tôn giáo vẫn luôn cho rằng con người được đẻ ra trong tội lỗi -- bởi v́ chúng ta được đẻ ra từ những sinh thể giống cái. Chỉ bằng cách tuân theo những luật lệ của chế độ phụ hệ, chúng ta mới được đẻ ra một lần nữa từ đàn ông. Chẳng ngạc nhiên ǵ khi các linh mục và mục sư mặc áo choàng đàn bà, vẩy thứ nước giả như nước ối lên đầu chúng ta, đặt tên mới cho chúng ta, và hứa hẹn chúng ta sẽ được tái sinh vào cơi vĩnh hằng. Chẳng ngạc nhiên ǵ khi giới giáo sĩ phái nam cố gắng gạt đàn bà ra xa khỏi bệ thờ, cũng giống như đàn bà bị truất quyền kiểm soát chính khả năng sinh đẻ của ḿnh. Tượng trưng hay hiện thực, tất cả những hành động này đều nhằm khống chế cái sức mạnh tiềm tàng trong thân xác người đàn bà.

Từ đó, tôi không c̣n cảm thấy sự xa cách như trước kia khi bước vào một toà kiến trúc tôn giáo phụ hệ. Thay vào đó, tôi bước thẳng vào lối đi h́nh âm đạo, với ư đồ giành lại bệ thờ nơi những tu sĩ -- nữ cũng như nam -- sẽ không khinh rẻ khả năng dục tính của đàn bà để phổ cập hoá những thứ huyền thoại về Sáng Thế chỉ riêng cho nam giới, để nhân lên những từ ngữ và biểu tượng tinh thần, và để tái lập cái tâm linh Đức Chúa Trời nam tính trong mọi sinh thể.

Nếu lật đổ gần năm ngàn năm phụ hệ có vẻ là một công tác kỳ vĩ, th́ hăy chú tâm vào việc xiển dương từng bước chân tự trọng dọc theo con đường ḿnh đi.

Tôi đă suy nghĩ về điều này khi nh́n ngắm những cô gái nhỏ vẽ những h́nh trái tim trong sổ tay của chúng, thậm chí chúng dùng trái tim để thay cho dấu chấm trên chữ i, và tôi tự hỏi: Có phải chúng bị cái h́nh dạng nguyên sơ này hấp dẫn bởi nó trông quá giống thân xác của chúng? Tôi lại suy nghĩ về điều này khi lắng nghe một nhóm chừng hai mươi cô gái tuổi từ chín đến mười sáu quyết định tạo nên một chữ để chỉ chung cho mọi thứ -- âm đạo, âm thần, âm hạch. Sau khi bàn bạc rất nhiều, "power bundle" [ổ sức mạnh] là chữ họ yêu thích nhất. Quan trọng hơn nữa, cuộc bàn bạc đă diễn ra trong những tiếng la và tiếng cười. Tôi nghĩ: Từ cái thế hệ th́ thào "chỗ dưới ấy" cho đến đây thật là một quăng đường dằng dặc và đầy diễm phúc.

Tôi ước ao phải chi những bậc tổ mẫu của tôi đă biết được rằng thân xác của họ là thiêng liêng. Với sự hỗ trợ của những tiếng nói táo bạo và những từ ngữ trung thực như những ǵ được viết trong cuốn sách này, tôi tin tưởng những tổ mẫu, những bà mẹ, và những đứa con gái của tương lai sẽ chữa lành bản thể của chính họ -- và trùng tu thế giới.

 

 

Tặng Ariel, người làm rung chuyển âm đạo của tôi và làm nổ tung trái tim tôi"
[Lời đề tặng của Eve Ensler ở đầu cuốn sách]


Tôi dám đánh cuộc là bạn đang lo lắng. Tôi đă lo lắng. Đó là lư do tại sao tôi khởi sự tác phẩm này. Tôi đă lo lắng cho những cái âm đạo. Tôi đă lo lắng cho những ǵ chúng ta suy nghĩ về những cái âm đạo, và thậm chí c̣n lo lắng hơn nữa rằng chúng ta không suy nghĩ về chúng. Tôi đă lo lắng cho cái âm đạo của tôi. Nó cần một bối cảnh của những cái âm đạo khác -- một cộng đồng, một văn hoá của âm đạo. Có quá nhiều bóng tối và sự bí ẩn vây phủ những cái âm đạo -- giống như vùng tam giác quỷ Bermuda. Chưa có tin tức ǵ nhắn về từ vùng ấy.

Trước hết, ngay cả để t́m thấy cái âm đạo của bạn cũng chẳng phải dễ dàng ǵ lắm. Nhiều người đàn bà trải qua nhiều tuần, nhiều tháng, đôi khi nhiều năm, không hề nh́n thấy nó. Tôi có phỏng vấn một nữ doanh gia có thế lực, và chị ấy bảo tôi chị ấy quá bận rộn; chị ấy không có th́ giờ. Chị ấy nói nh́n âm đạo của ḿnh là một việc làm mất hết cả ngày. Bạn phải nằm xuống trước một tấm gương soi được dựng thẳng đứng, tốt hơn nên dùng loại gương cao bằng người. Bạn phải nằm đúng vào vị trí hoàn hảo, dưới ánh sáng hoàn hảo, và tuy vậy ánh sáng đó sẽ bị làm mờ đôi chút bởi tấm gương và góc độ bạn chọn nằm. Bạn phải nằm cong ḿnh chổng vó. Bạn phải ngóc đầu lên, khiến cái lưng đau điếng. Làm được bấy nhiêu đó, bạn đă mệt phờ người. Chị ấy nói chị ấy không có th́ giờ cho việc đó. Chị ấy bận rộn.

Thế nên tôi đă quyết định hỏi chuyện những người đàn bà về âm đạo của họ, thực hiện những cuộc phỏng vấn về âm đạo mà sau này đă biến thành những độc thoại của âm đạo. Tôi đă nói chuyện với hơn hai trăm phụ nữ. Tôi đă trao đổi với những phụ nữ lớn tuổi hơn tôi, những phụ nữ trẻ, những phụ nữ có gia đ́nh, những phụ nữ độc thân, những phụ nữ đồng tính luyến ái, những nữ giáo sư đại học, những nữ diễn viên, những nữ chuyên gia của các tập đoàn, những nữ công nhân t́nh dục, những phụ nữ Mỹ da đen, những phụ nữ gốc Tây-ban-nha, những phụ nữ Mỹ lai Á, những phụ nữ thổ dân Mỹ, những phụ nữ da trắng, những phụ nữ Do Thái giáo. Thoạt tiên những người đàn bà ấy ngại nói. Họ hơi mắc cỡ một chút. Đàn bà ngấm ngầm yêu thích nói chuyện về cái âm đạo của ḿnh. Họ rất phấn khích khi nói chuyện với tôi, chủ yếu v́ trước đây chưa từng có ai hỏi họ như vậy.

Hăy bắt đầu ngay với chữ "âm đạo". Khá nhất, chữ ấy nghe giống như một chứng nhiễm trùng, hay như một dụng cụ y khoa: "Nhanh lên, Y Tá, mang cái âm đạo đến đây cho tôi." "Âm đạo." "Âm đạo." Cho dù bạn nói chữ ấy bao nhiêu lần đi nữa, nó vẫn không bao giờ nghe giống cái chữ bạn muốn nói. Nó là một chữ nghe hết sức buồn cười, hoàn toàn không hấp dẫn. Nếu bạn dùng chữ ấy khi đang làm t́nh, cố ra vẻ nói năng đúng mực -- "Anh yêu, vuốt ve giùm cái âm đạo cho em nhé?" -- bạn làm hỏng bét ngay giây phút ấy.

Tôi lo lắng cho những cái âm đạo, cho những ǵ ta gọi chúng và không gọi chúng.

Ở Great Neck. họ gọi cái âm đạo là pussycat [con mèo cưng]. Một phụ nữ ở vùng đó kể với tôi rằng mẹ của chị thường bảo chị: "Đừng mặc quần lót bên dưới đồ ngủ, con à; mi phải để cho con mèo cưng nó hóng gió." Ở Westchester họ gọi nó là pooki, ở New Jersey là twat. Rồi có cái "powderbox", cái "derrière", cái "poochi", cái "poopi", cái "peepe", cái "poopelu", cái "poonani", cái "pal", cái "piche", cái "toadie", cái "dee dee", cái "nishi", cái "dignity", cái "monkey box", cái "coochi snorcher", cái "cooter", cái "labbe", cái "Gladys Siegelman", cái "VA", cái "wee wee", cái "horsespot", cái "nappy dugout", cái "mongo", cái "pajama", cái "fannyboo", cái mushmellow", cái "ghoulie", cái "possible", cái "tamale", cái "tottita", cái "Connie", cái "Mimi" ở Miami, cái "splitknish" ở Philadelphia, và cái "schmende" ở vùng Bronx. Tôi lo lắng cho những cái âm đạo.

Một vài cuộc độc thoại được chép lại ở đây gần đúng từng chữ từ những buổi phỏng vấn, một số khác là sự kết hợp những mảnh phỏng vấn khác nhau, và với một số khác tôi chỉ bắt đầu với hạt giống cho một cuộc phỏng vấn và sung sướng ngồi nghe người ta nói. Mẩu độc thoại dưới đây hầu như rất giống như những ǵ tôi nghe. Đề tài của nó, tuy nhiên, cứ nẩy sinh trong mọi cuộc phỏng vấn, và thường thường nó cứ tuôn ra ngập ngụa. Đề tài là



LÔNG



Bạn không thể yêu một cái âm đạo nếu bạn không yêu lông. Nhiều người không yêu lông. Ông chồng đầu tiên và duy nhất của tôi ghét lông. Ông nói nó bờm xờm và dơ dáy. Ông ép tôi cạo lông âm hộ của tôi. Sau khi cạo, trông nó ph́nh ra, lồ lộ, và giống như cái của một bé gái. Nó làm ông khoái trá. Khi ông làm t́nh với tôi, tôi cảm thấy âm hộ tôi giống như một bộ râu cằm. Chà lên th́ thấy sướng, nhưng xót. Giống như găi một chỗ bị muỗi đốt. Nó có cảm giác bỏng rát. Rồi có những mụn đỏ nổi lên ngứa khủng khiếp. Tôi từ chối cạo lông một lần nữa. Thế rồi chồng tôi có quan hệ lăng nhăng. Khi chúng tôi đến trung tâm trị liệu tâm lư hôn nhân, chồng tôi nói ông chơi bời lung tung v́ tôi không làm ông thoả măn t́nh dục. V́ tôi không chịu cạo lông âm hộ. Bà chuyên gia nói tiếng Anh với giọng Đức đặc sệt và thường hớp hơi giữa những câu nói để bày tỏ sự cảm thông. Bà hỏi tôi tại sao tôi không muốn làm chồng tôi vui ḷng. Tôi bảo bà tôi nghĩ điều ấy rất quái dị. Tôi cảm thấy nhỏ nhít khi không c̣n sợi lông nào ở dưới ấy, và tôi đă không thể ngưng nói giọng chả chớt của con nít, và da nổi ngứa, ngay cả dung dịch calamine cũng không làm bớt ngứa. Bà bảo tôi hôn nhân là một sự thoả hiệp. Tôi hỏi bà nếu tôi cạo lông âm hộ của tôi th́ chồng tôi có ngưng chơi bời lăng nhăng hay không. Tôi hỏi bà có phải bà đă tiếp kiến nhiều trường hợp giống như thế này hay không. Bà nói những thắc mắc như vậy làm loăng tiến tŕnh trị liệu. Tôi cần phải nhảy vào cuộc. Bà tin chắc đó là một khởi đầu tốt đẹp.

Lần này, khi chúng tôi về đến nhà, chồng tôi ra tay cạo lông cho tôi. Việc ấy giống như một phần thưởng phụ trội của buổi trị liệu. Ông vấp tay vài lần, có vài giọt máu rơi xuống bồn tắm. Ông cũng chẳng đế ư đến điều ấy, bởi ông quá vui sướng được cạo tôi. Rồi sau đó, khi chồng tôi ấn mạnh vào tôi, tôi có thể cảm thấy những đầu lông cứng nhắc lởm chởm đâm vào tôi, vào cái âm hộ phồng lên trần trụi của tôi. Không có cái ǵ bảo vệ cho nó. Không có mớ lông xù êm.

Lúc ấy tôi mới nhận ra rằng lông hiện hữu ở đó là có lư do -- nó là lá quanh cái hoa, là thảm cỏ quanh nhà. Bạn phải yêu lông để yêu cái âm đạo. Bạn không thể chỉ chọn riêng những thứ bạn muốn. Và, vả lại, chồng tôi vẫn không bao giờ ngừng chơi bời bậy bạ.

Tôi đă dùng cùng những câu hỏi giống nhau để hỏi tất cả những phụ nữ tôi phỏng vấn, rồi tôi chọn ra những câu trả lời tôi yêu thích. Tuy thế, tôi phải thú thật cùng quư vị, tôi chưa từng nghe một câu trả lời nào tôi không yêu thích. Tôi đă hỏi họ:



"Nếu âm đạo của bạn mặc y phục, nó sẽ mặc cái ǵ?"



Một cái mũ bê-rê.

Một áo choàng da thú.

Đôi vớ dài bằng lụa.

Bộ lông chồn mink.

Một khăn choàng lông xù màu hồng.

Một bộ vét đàn ông có ve áo bằng xa-tanh.

Quần ḅ.

Đồ mặc ôm sát.

Những viên ngọc lục bảo.

Một áo choàng ban đêm.

Đính những đồng sequin.

Chỉ mặc đồ hiệu Armani.

Một cái váy ngắn của vũ công ballet.

Đồ lót màu đen nh́n xuyên qua được.

Một áo choàng dạ vũ bằng lụa mỏng.

Bộ đồ ngủ bằng nhung tím.

Đồ lông angora.

Một cái nơ đỏ.

Lông chồn bạch và ngọc trai.

Một cái mũ to kết đầy hoa.

Một bộ kimono lụa.

Cặp kính mắt.

Quần tập thể dục.

Một h́nh xăm.

Một dụng cụ gây sốc điện để ngăn kẻ lạ mặt đến gần.

Giày cao gót.

Dây giày và đôi ủng đi đánh trận.

Những chiếc lông vũ màu tím và những nhánh cây khô và những vỏ ṣ.

Vải bông.

Một cái yếm pinafore.

Một bộ áo tắm hai mảnh nhỏ.

Một cái áo mưa.


"Nếu cái âm đạo của bạn biết nói, nó sẽ nói điều ǵ, trong vài ba chữ?"

Chậm lại.

Phải anh không?

Đút em ăn.

Em muốn.

Nhem nhem.

Ui chao.

Làm lại.

Không, chỗ kia.

Liếm em.

Ở lại.

Khéo chọn.

Xem lại đi.

Nữa nhé.

Ôm em.

Hăy chơi.

Đừng ngừng.

Nữa, nữa.

Nhớ em?

Mời vào.

Chưa mà.

Ôi, má ơi.

Vâng, vâng.

Quậy em đi.

Gan th́ vào.

Chúa ơi.

Tạ ơn Trời.

Em đây.

Tới luôn.

Tới nữa luôn.

T́m em nhé.

Cảm ơn.

Bonjour.

Quá mạnh.

Đừng bỏ cuộc.

Brian đâu rồi?

Khá hơn đấy.

Vâng, đấy. Đấy.

Tôi có phỏng vấn một nhóm phụ nữ tuổi từ sáu mươi lăm đến bảy mươi lăm. Đây là những cuộc phỏng vấn chua xót nhất, có lẽ v́ phần nhiều phụ nữ trong nhóm chưa từng được hỏi chuyện về âm đạo bao giờ. Thật bất hạnh, hầu hết phụ nữ trong lứa tuổi này rất ít khi tiếp cận một cách có ư thức với âm đạo của chính họ. Tôi cảm thấy ḿnh may mắn khủng khiếp được lớn lên trong thời đại tranh đấu cho nữ quyền. Có một người đàn bà đă bảy mươi hai tuổi mà vẫn chưa hề nh́n thấy âm đạo của ḿnh. Bà đă chỉ sờ chính bà trong lúc tắm rửa, nhưng chưa bao giờ với chủ định có ư thức. Bà chưa bao giờ được một lần khoái ngất nào trong đời. Ở tuổi bảy mươi hai, bà đến viện trị liệu tâm lư t́nh dục, và sau khi được chuyên gia trị liệu khuyến khích, bà về nhà một ḿnh vào một chiều nọ, thắp lên mấy ngọn nến, tắm rửa thân thể, mở nhạc êm dịu, và khám phá âm đạo của ḿnh. Bà kể bà đă loay hoay đến hơn một giờ đồng hồ, v́ lúc ấy bà mắc bệnh viêm khớp, nhưng rồi cuối cùng khi bà t́m thấy cái âm hạch của chính ḿnh, bà bật khóc. Cuộc độc thoại sau đây dành cho bà.





TRẬN LỤT

[Người Do Thái, nói giọng Queens



Dưới đó hả? Từ 1953 tới bây giờ tôi chưa xuống dưới đó lần nào. Không, chẳng có chuyện ǵ dính dự đến ông Eisenhower cả. Không, không, cái hầm kho ở dưới đó ấy mà. Nó thật là ẩm thấp, nhếch nhác. Cô không cần xuống dưới đó đâu. Tin tôi đi. Cô sẽ mắc bệnh đấy. Ngột ngạt. Bợn mửa quá chừng. Cái mùi ẩm ướt mốc meo với đủ thứ bầy hầy. Ối! Mùi ǵ mà không ai chịu nổi. Cứ bám vào áo quần đến lợm giọng.

Không, chẳng có tai nạn ǵ xảy ra dưới đó đâu. Chẳng có nổ tung hay bốc cháy hay thứ ǵ rắc rối cả. Chẳng có ǵ quá bi thảm. Tôi muốn nói... ừ th́, đừng bận tâm. Đừng. Đừng bận tâm. Tôi không thể kể chuyện này cho cô nghe đâu. Chứ việc ǵ mà con gái học hành thông thái như cô lại đi kiếm mấy bà già để hỏi chuyện về chỗ dưới đó vậy hả? Hồi c̣n con gái, bọn tôi chẳng làm cái việc tầm phào này đâu. Cái ǵ? Chúa ơi, ừ th́ kể cũng được.

Có một chàng tên là Andy Leftkov. Hắn trông kháu lắm -- ừ th́, tôi nghĩ vậy. Và to cao, cũng như tôi, và tôi thật sự thích hắn. Hắn hẹn ḥ với tôi trong xe hơi của hắn...

Tôi không thể kể cho cô nghe chuyện này được. Tôi không kể được cái chuyện đằng dưới đó đâu. Cô chỉ cần biết nó ở dưới đó. Như cái hầm kho. Đôi khi cũng có chút chuyện lộn xộn dưới đó. Cô có thể nghe những cái ống nước, có những thứ đồ đạc ǵ mắc kẹt trong đó, những con vật nho nhỏ nào đó, rồi nước tràn ra ướt hết, và có khi người ta phải đến để trám những lỗ rỉ. Nếu không có chuyện ǵ, th́ cửa hầm kho cứ đóng im ỉm. Cô quên chuyện đó đi. Tôi muốn nói, nó là một phần của cái nhà, nhưng cô không thấy nó, cũng không nghĩ đến nó. Dù ǵ th́ nó cũng phải ở đó, bởi v́ mỗi cái nhà cần có một cái hầm kho. Nếu không th́ pḥng ngủ phải dời xuống tầng hầm.

Ôi, cái anh chàng Andy, Andy Leftkov. Andy rất là bảnh trai. Hắn trông rất bắt mắt. Đó là kiểu bọn tôi nói vào thời đó. Hai đứa tôi tôi ở trong xe của hắn, một chiếc Chevy BelAir màu trắng mới tinh. Tôi nhớ lúc ấy tôi nghĩ cặp gị tôi quá dài so với cái ghế. Tôi có cặp gị dài. Hai đầu gối tôi cứ tông ngược lên bảng đồng hồ phía trước. Lúc tôi đang nh́n hai đầu gối to tướng của tôi th́ hắn bất ngờ hôn tôi theo kiểu "Hớp hồn người t́nh như trên màn bạc". Và tôi thấy phấn khích, quá phấn khích, và, ừ th́... có một trận lụt ở dưới đó. Tôi không thể tự chế được. Nó giống như cường lực của đam mê, như ḍng sông của sức sống tuôn trào ra khỏi tôi, xuyên qua quần lót, thấm đến tận ghế ngồi của chiếc Chevy BelAir trắng tinh mới bóc vỏ. Nó không phải nước đái, và nó có mùi -- ừ th́, nói thật ra, tôi chẳng ngửi thấy mùi ǵ cả, nhưng hắn nói thế, Andy nói thế, rằng nó có mùi như sữa chua và nó làm vấy ố cái ghế xe của hắn. Tôi là "một cô gái bốc mùi quái đản", hắn nói thế. Tôi muốn giải thích rằng cái hôn của hắn đă làm tôi mất tự chủ, rằng b́nh thường tôi không phải như vậy. Tôi cố dùng váy lau sạch nước lụt. Đó là một cái váy mới màu vàng hoa anh thảo và bị nước lụt dính vào trông nó hết sức xấu xí. Andy chở tôi về nhà và không hề, chẳng hề thốt thêm một lời nào nữa, và khi tôi bước ra, khép cửa xe hắn lại, tôi đă đóng luôn cả một cửa hàng của tôi. Khoá chặt nó lại. Không bao giờ mở cửa làm ăn giao dịch ǵ nữa. Sau đó tôi có hẹn ḥ với vài chàng khác, nhưng ư nghĩ về trận lụt làm tôi quá sức lo lắng. Thậm chí tôi không bao giờ gần gũi với ai nữa.
Tôi thường có những giấc chiêm bao, những giấc chiêm bao điên khùng. Ôi, thật là ngớ ngẩn. Tại sao chứ? Tại sao lại là Burt Reynolds?[2] Tôi không biết tại sao. Trong đời sống thường ngày ông ấy chẳng bao giờ ảnh hưởng ǵ đến tôi cho lắm, vậy mà trong những giấc chiêm bao của tôi... th́ cứ luôn luôn Burt và tôi. Burt và tôi. Burt và tôi. Chúng tôi đi ăn tối. Burt và tôi. Đó là một thực quán giống như loại cô thấy ở Atlantic City, cái nào cũng to tướng với những chùm đèn treo và đủ thứ bày biện và cả ngàn người hầu mặc áo gi-lê. Burt cho tôi cái phù hiệu đính áo có h́nh đoá phong lan. Tôi đính nó trên ngực chiếc áo khoác sặc sỡ của tôi. Chúng tôi cười. Chúng tôi luôn luôn cười, Burt và tôi. Ăn món gỏi tôm. Tôm to kềnh, tôm tuyệt hảo. Chúng tôi cười nhiều hơn nữa. Chúng tôi rất vui sướng bên nhau. Rồi ông nh́n vào mắt tôi và níu tôi sát vào ông, ngay giữa thực quán -- và, ngay lúc ông sắp hôn tôi, căn pḥng bắt đầu rung chuyển, những con bồ câu bay ra từ gầm bàn -- tôi không biết chúng làm ǵ trong ấy -- và trận lụt tuôn ào ra từ chỗ dưới đó. Nó tuôn ra từ tôi. Nó tuôn ra và tuôn ra. Trong đó có cá, và những chiếc thuyền con, và cả thực quán ngập đầy nước, và Burt đứng ngâm chân đến đầu gối trong nước lụt của tôi, nh́n tôi với vẻ thất vọng khủng khiếp v́ tôi lại tái diễn việc ấy, và kinh hoàng khi thấy các bạn của ông, như Dean Martin và những siêu tài tử khác, bơi b́ bơm ngang qua chỗ chúng tôi, ai cũng c̣n nguyên đồ vét và váy dạ hội.

Tôi không c̣n những giấc chiêm bao ấy nữa. Không c̣n nữa từ khi họ lấy ra gần như hết mọi thứ nối liền với chỗ dưới đó. Lấy ra hết cả tử cung, cả ống dẫn trứng, toàn bộ các cơ phận. Ông bác sĩ tưởng ḿnh nói đùa có duyên lắm. Ông ấy bảo tôi nếu bà không dùng nó, th́ bà mất nó. Nhưng thật ra tôi biết đó là khối ung thư. Mọi thứ chung quanh nó đều phải bị mổ lấy ra hết. Nói cho cùng, ai cần chỗ dưới đó? Đúng không? Nó đă được đánh giá cao quá đáng. Tôi đă làm những điều khác. Tôi yêu thích những cuộc tŕnh diễn chó kiểng. Tôi bán đồ cổ.

Nó mặc y phục ǵ hả? Hỏi ǵ mà lạ vậy? Nó mặc cái ǵ? Nó mặc một bảng hiệu to lớn:

"Đóng Cửa V́ Ngập Lụt"

Nó nói cái ǵ hả? Tôi đă bảo cô rồi mà. Nó không phải như vậy. Nó không giống một con người biết nói. Nó thôi làm một vật biết nói đă quá lâu rồi. Nó là một nơi chốn. Một chỗ mà cô không đến. Nó đóng kín cửa, ẩn dưới nền nhà. Nó ở dưới đó. Cô đă vui ḷng chưa? Cô bắt tôi nói -- cô lôi nó ra khỏi tôi. Cô bắt một bà già nói về cái chỗ dưới đó của bà ấy. Bây giờ cô thấy vừa ḷng rồi chứ? [Xoay mặt đi; xoay mặt lại.]

Cô biết không, thật ra, cô là người đầu tiên tôi nói cho nghe về chuyện này, và tôi thấy thanh thản hơn đôi chút.

SỰ KIỆN ÂM ĐẠO


Tại một cuộc xử tội phù thủy vào năm 1593, vị luật sư phụ trách thẩm tra (là một người đă có vợ hiển nhiên lần đầu tiên phát hiện ra một cái âm hạch; [ông] định dạng nó là một cái núm vú của quỷ, bằng chứng chắc chắn để buộc tội phù thuỷ. Nó là "một cục thịt nhỏ, tḥ ra như đă từng là một cái núm vú, dài chừng hơn một phân," khiến cho viên quản ngục, "thoạt nh́n thấy nó như vậy, đă có ư không muốn tiết lộ công khai, bởi nó dính liền với một chỗ rất bí mật, không lành mạnh để mục kích. Tuy nhiên cuối cùng, không muốn che đậy một sự kiện quá lạ lùng," ông đă trưng bày nó cho nhiều người ngoại cuộc. Những người ngoại cuộc chưa bao giờ được nh́n thấy cái ǵ như vậy. Người đàn bà bị kết tội phù thuỷ.

Lời người dịch:

Eve Ensler viết đoạn văn dưới đây theo phương pháp đa thanh (polyphonic). Trong đó, rất nhiều tiếng nói của phụ nữ đan vào nhau, cùng kể lại câu chuyện lần đầu họ có kinh nguyệt. Chủ ngữ của mỗi câu văn, do đó, không chỉ là một người, mà liên tục thay đổi.





Tôi đă phỏng vấn nhiều phụ nữ về kinh nguyệt. Có cái ǵ như những giọng hợp xướng bắt đầu cất lên, một loại bài hát tập thể man dại. Những người đàn bà đồng vọng nhau. Tôi để những tiếng nói chảy máu vào trong nhau. Tôi ch́m vào cuộc chảy máu.



TÔI MƯỜI HAI TUỔI. MẸ TÔI TÁT TÔI.



Lớp hai, bảy tuổi, nghe anh tôi nói về "period". Tôi không thích lối cười của anh ấy.

Tôi đến với mẹ tôi. "Period là cái ǵ?" tôi hỏi. "Nó là cái dấu chấm câu," mẹ đáp. "Con đặt nó ở cuối một câu văn."

Bố tôi cho tôi một tấm thiệp: "Tặng con gái nhỏ, nhưng không c̣n quá nhỏ nữa, của bố."

Tôi hoảng hốt. Mẹ tôi đưa tôi những tấm băng vệ sinh dày. Tôi bỏ những tấm đă dùng vào cái thùng kẽm ở dưới bồn rửa chén bát.

Tôi nhớ tôi là một trong những đứa cuối cùng. Lúc ấy tôi mười ba tuổi.

Chúng tôi đứa nào cũng muốn nó xảy ra.

Tôi sợ quá chừng. Tôi bắt đầu gói những tấm băng đă dùng trong những bao giấy nâu và nhét chúng vào những chỗ đựng đồ đạc ở dưới mái nhà.

Lớp tám. Mẹ tôi nói, "Ồ, được đấy."

Ở cấp hai trung học -- màu nâu nhỏ giọt trước khi nó xảy ra. Cùng lúc với mấy sợi lông loe hoe dưới nách, mọc không đều: một bên nách có lông, bên kia không có.

Lúc ấy tôi mười sáu tuổi, cũng hơi sợ.

Mẹ tôi cho tôi uống codeine. Nhà chúng tôi có giường tầng. Tôi xuống nằm ở tầng dưới. Mẹ tôi rất bực bội.

Một đêm, tôi về nhà trễ và lủi vào giường, không bật đèn lên. Mẹ tôi đă phát hiện những tấm băng dơ của tôi và đặt chúng vào giữa những lớp chăn trên giường tôi.

Tôi mười hai tuổi, đang mặc đồ lót. Chưa kịp mặc quần áo. Nh́n xuống thang lầu. Tôi thấy nó.

Nh́n xuống và tôi thấy máu.

Lớp bảy; mẹ tôi có vẻ để ư đến đồ lót của tôi. Rồi mẹ cho tôi những miếng tă bằng nhựa mỏng.

Mẹ tôi rất nồng ấm -- "Để mẹ lấy cho con một miếng băng."

Bạn tôi, chị Marcia, được cả đám tuyên dương khi chị có kinh nguyệt. Họ tổ chức bữa tiệc cho chị.

Chúng tôi ai cũng muốn có kinh nguyệt.

Chúng tôi ai cũng muốn nó ngay bây giờ.

Mười ba tuổi. Trước khi có loại băng Kotex. Phải nh́n chừng váy xống của ḿnh. Tôi là dân da đen và nghèo. Máu dính phía sau váy của tôi trong nhà thờ. Chẳng ai biết, nhưng tôi cảm thấy có tội.

Tôi mười tuổi rưỡi. Không chuẩn bị. Lầy nhầy màu nâu trong quần lót.

Chị ấy bày cho tôi cách nhét cái băng nút. Chỉ lọt vào có nửa chừng.

Tôi đă gắn liền chuyện kinh nguyệt của tôi với những hiện tượng bất khả lư giải.

Mẹ tôi bảo tôi phải dùng một miếng giẻ. Mẹ tôi bảo đừng dùng băng nút. Mày đừng bỏ cái ǵ vào trong cái dĩa đựng đường của mày.

Mang những cái nùi bằng vải bông. Kể cho mẹ nghe. Mẹ cho tôi những con búp-bê Elizabeth Taylor.

Mười lăm tuổi. Mẹ tôi nói, "Mazel tov". Mẹ tát vào mặt tôi. Tôi không biết đó là điều tốt hay điều xấu.

Kinh nguyệt của tôi, giống bột bánh trộn trước khi nướng. Những người da đỏ ngồi trên rêu suốt năm ngày. Ước ǵ tôi là người thổ dân Mỹ châu.

Lúc ấy tôi mười lăm tuổi và hy vọng có nó. Tôi cao lớn và cứ tiếp tục cao lớn thêm.

Khi tôi thấy những đứa con gái da trắng mang băng nút vào pḥng tập thể dục, tôi nghĩ chúng là bọn gái hư.

Thấy những giọt đỏ trên nền gạch hồng. Tôi nói, "Có thế chứ".

Mẹ tôi mừng cho tôi.

Dùng băng nút OB và thích đút những ngón tay vào chỗ ấy.

Mười một tuổi, mặc quần trắng. Máu sắp chảy ra.

Nghĩ nó kinh khủng.

Tôi chưa sẵn sàng.

Tôi bị đau lưng.

Tôi thấy nứng lên.

Mười hai tuổi. Tôi đang vui vẻ. Bạn tôi có một miếng gỗ cầu cơ,[6] chúng tôi cầu để biết chừng nào chúng tôi sẽ có kinh nguyệt, nh́n xuống, và tôi thấy máu.

Nh́n xuống và có nó ngay ở đó.

Tôi là một người đàn bà.

Khiếp đảm.

Chưa bao giờ nghĩ nó sẽ xảy ra cho ḿnh.

Thay đổi hoàn toàn cảm nghĩ về chính ḿnh. Tôi trở nên rất trầm lặng và chín chắn. Một người đàn bà Việt Nam tốt -- im lặng mà làm việc, đoan chính, không bao giờ nói.

Chín tuổi rưỡi. Tôi tin chắc tôi sẽ chảy máu đến chết, nên tôi cuộn tṛn đồ lót và liệng nó vào một góc. Không muốn làm khổ tâm bố mẹ.

Mẹ tôi cho tôi uống nước nóng và rượu nho, và tôi ngủ thiếp đi.

Tôi ở trong pḥng ngủ của mẹ tại căn hộ của mẹ. Tôi có một bộ sưu tập truyện bằng tranh. Mẹ nói, "Con đừng nhấc cái hộp đựng truyện bằng tranh lên."

Những cô bạn của tôi bảo tôi mày xuất huyết mỗi tháng.

Mẹ tôi luôn ra vào những bệnh viện thần kinh. Bà không thể giúp đỡ tôi lúc tôi vào tuổi cập kê.

"Thưa cô giáo Carling, vui ḷng cho phép con gái tôi khỏi chơi bóng rổ. Nó vừa thành niên."

Ở trại, họ bảo tôi đừng tắm khi có kinh. Họ dùng thuốc khử trùng xối tôi từ trên xuống dưới.

Sợ người ta có thể ngửi thấy mùi của nó. Sợ người ta nói tôi có mùi tanh cá.

Ói mửa, không ăn được.

Tôi bị đói.

Đôi khi nó đỏ đậm.

Tôi thích những giọt nhỏ xuống bồn cầu. Như những giọt sơn.

Đôi khi nó màu nâu và nó làm tôi bực ḿnh.

Tôi mười hai tuổi. Mẹ tôi tát tôi và mua cho tôi một chiếc áo sơ mi màu đỏ. Bố tôi đi mua một chai sangria.

Trong quá tŕnh thực hiện những cuộc phỏng vấn, tôi gặp được chín người đàn bà đă đạt những lần cực khoái đầu tiên trong đời họ tại cùng một địa điểm. Họ là những phụ nữ ở lứa tuổi cuối ba mươi và đầu bốn mươi. Ở những thời điểm khác nhau, họ đều đă tham dự vào một trong những nhóm thực tập dưới sự điều khiển của một người đàn bà can đảm và phi thường, Betty Dodson. Suốt hai mươi lăm năm, Betty đă liên tục giúp phụ nữ t́m thấy, yêu mến, và tự tác động đến âm đạo của họ. Bà đă giúp hàng ngàn người giành lại cái trung tâm điểm của họ. Tôi xin tặng cuộc đối thoại dưới đây cho bà.




LỚP THỰC NGHIỆM ÂM ĐẠO

[Một giọng nói hơi có chất Anh quốc]


Âm đạo của tôi là một chiếc vỏ ṣ, một chiếc vỏ tṛn trịa, hồng hào, dịu dàng, mở ra và khép lại, khép lại và mở ra. Âm đạo của tôi là một đoá hoa, một bông uất kim hương khác thường, có tâm điểm sắc sảo và sâu thẳm, có mùi hương tao nhă, với những cánh hoa thanh tú nhưng bền bỉ.


Không phải tôi vốn biết điều này. Tôi đă học điều này ở lớp thực nghiệm âm đạo. Tôi đă học điều này từ một người đàn bà điều khiển lớp thực nghiệm âm đạo, một người đàn bà tin tưởng vào những cái âm đạo, bà là người thực sự nh́n thấy những cái âm đạo, là người giúp phụ nữ nh́n thấy âm đạo của chính họ bằng cách nh́n thấy âm đạo của những phụ nữ khác.

Trong buổi học đầu tiên, người đàn bà điều khiển lớp thực nghiệm âm đạo đă bảo chúng tôi vẽ một bức tranh của cái "âm đạo độc đáo, diễm lệ, tuyệt vời" của chính ḿnh. Bà đă gọi nó như vậy. Bà muốn biết chúng tôi nghĩ cái âm đạo độc đáo, diễm lệ, tuyệt vời của chính ḿnh có h́nh thù như thế nào. Một bà có thai vẽ một cái miệng to, đỏ loét, đang há hốc kêu, với những đồng xu rớt ra. Một bà rất gầy vẽ một cái đĩa bàn to tướng, ở trên có những hoa văn kiểu Devonshire lua tua. Tôi vẽ một điểm đen khổng lồ với những đường ngoằn ngoèo chung quanh. Điểm đen tượng trưng cho một cái hố đen trong không gian, và những đường ngoằn ngoèo gợi ư đến những con người hay vật thể hay chỉ là những nguyên tử căn bản của bạn lạc lối trong đó. Tôi vốn luôn luôn nghĩ cái âm đạo của ḿnh giống như một bầu hút giải phẫu học, ngẫu nhiên hút bất kỳ những phân tử và những vật thể nào lảng vảng trong môi trường chung quanh nó.

Tôi vốn luôn luôn cảm nhận cái âm đạo của ḿnh như một chỉnh thể độc lập, xoay ṃng như một v́ tinh tú trong thiên hà của riêng nó, cuối cùng sẽ cháy tiêu với chính năng lượng hoả khí của nó hay bùng nổ và tung ra hàng ngàn cái âm đạo nhỏ hơn, rồi tất cả lại tiếp tục xoay ṃng trong những thiên hà của riêng chúng.

Tôi đă không nghĩ về cái âm đạo của ḿnh qua góc độ thực tế hay góc độ sinh học. Ví dụ, tôi đă không xem nó như một phần của cơ thể tôi, một cái ǵ ở giữa hai chân tôi, dính liền với tôi.

Trong lớp thực nghiệm, chúng tôi được bảo hăy nh́n vào âm đạo của ḿnh với một chiếc gương soi cầm tay. Rồi sau khi đă quan sát cẩn thận, chúng tôi phải báo cáo cho toàn lớp biết chúng tôi đă thấy cái ǵ. Tôi phải thú thật với bạn rằng măi cho đến lúc ấy, tất cả những ǵ tôi biết về âm đạo của tôi đều dựa trên những lời đồn đăi và bịa đặt. Tôi chưa từng thực sự thấy nó. Chưa từng có dịp nào tôi được nh́n nó. Đối với tôi, âm đạo của tôi hiện hữu trên một b́nh diện trừu tượng nào đó. Để nh́n thấy nó thật là một việc có vẻ quá tỉ mẩn và vụng về, khi phải nằm cong đầu xuống theo cách chúng tôi làm ở lớp thực nghiệm, trên những tấm đệm màu xanh bóng loáng, với những chiếc gương soi trên tay. Công việc này khiến tôi liên tưởng đến cảm giác cực nhọc mà những nhà thiên văn ngày xưa nhất định đă trải qua khi loay hoay với những ống viễn vọng kính bán khai.


 


Thoạt tiên tôi thấy khá bối rối khi nh́n nó, cái âm đạo của tôi. Giống như lần đầu bạn thấy một con cá bị mổ banh ra và bạn phát hiện một thế giới quá đỗi phức tạp khác ở bên trong, ngay dưới lớp da. Và điều làm tôi ngạc nhiên nhất là tất cả những nếp xếp tằng điệp. Lớp này bên trong lớp kia, càng mở ra lại càng thấy thêm nhiều lớp khác nữa.

Âm đạo của tôi làm tôi sửng sốt. Tôi không thốt nên lời khi đến lượt tôi làm việc ấy trong lớp thực nghiệm. Tôi lặng người đi. Tôi bừng tỉnh trước cái mà người đàn bà điều khiển lớp thực nghiệm gọi là "kỳ quan âm đạo". Tôi chỉ muốn nằm đó, trên tấm đệm của tôi, dang hai chân ra, quan sát cái âm đạo của tôi măi măi.

Trông nó tuyệt diệu hơn cái Đại Hiệp Cốc (Grand Canyon) cổ sơ và phong nhă. Nó mang vẻ trong sáng và tươi mát của một hoa viên tươm tất ở Anh quốc. Trông nó khôi hài, rất khôi hài. Nó làm tôi bật cười. Nó biết chơi tṛ trốn t́m, mở ra và khép lại. Nó là một cái miệng. Nó là buổi b́nh minh.

Thế rồi, người đàn bà điều khiển lớp thực nghiệm hỏi nhiều phụ nữ trong nhóm rằng họ đă đạt đến những lần cực khoái chưa. Hai phụ nữ ngập ngừng giơ tay lên. Tôi không giơ tay lên, mặc dù tôi đă có những lần cực khoái. Tôi không giơ tay lên v́ đó là những lần cực khoái ngẫu nhiên. Chúng xảy ra cho tôi. Chúng xảy ra trong những giấc chiêm bao của tôi, và tôi choàng tỉnh trong cảm giác bừng sáng. Chúng xảy ra nhiều lần trong nước, hầu hết trong bồn tắm. Một lần ở Cape Cod. Chúng xảy ra trên lưng ngựa, trên yên xe đạp, trên guồng luyện bắp chân ở nhà tập thể dục. Tôi không giơ tay lên v́ mặc dù tôi đă có những lần cực khoái, tôi không biết cách làm sao để chúng xảy ra. Tôi chưa từng cố gắng làm xảy ra một lần cực khoái nào. Tôi nghĩ nó là một điều bí nhiệm, huyền hoặc. Tôi không muốn can thiệp vào đó. Tôi cảm thấy sai lầm khi xen vào đó bằng những kỹ xảo, mánh khoé. Làm thế gây cảm tưởng như đang làm phim ở Hollywood. Cực khoái theo công thức. Làm thế th́ chẳng c̣n sự ngạc nhiên, cũng chẳng c̣n sự huyền bí. Tất nhiên, vấn đề bây giờ lại là: đă hai năm rồi, tôi không có được sự ngạc nhiên ấy. Đă từ lâu, tôi không c̣n được một cuộc cực khoái ngẫu nhiên thần kỳ nào nữa, và tôi đă muốn phát cuồng lên. Đó là lư do tại sao tôi có mặt trong lớp thực nghiệm.

Rốt cuộc đă đến cái giây phút mà tôi vẫn vừa sợ vừa thầm ao ước. Người đàn bà điều khiển lớp thực nghiệm bảo chúng tôi cầm cái gương soi lên một lần nữa để biết chúng tôi có thể định vị cái âm hạch của ḿnh không. Chúng tôi, cả nhóm phụ nữ, nằm ngửa ra trên những tấm đệm, t́m kiếm cái điểm ấy của ḿnh, cái căn để của ḿnh, cái yếu lư của ḿnh, và tôi không biết tại sao tôi lại bật khóc. Có lẽ chỉ v́ sự ngượng ngùng. Có lẽ v́ biết rằng ḿnh phải từ bỏ cái huyễn tưởng, cái huyễn tưởng to tát suốt đời đă theo đuổi, rằng có ai đó hoặc cái ǵ đó sẽ làm điều ấy xảy ra cho ḿnh – cái huyễn tưởng rằng có ai đó đến để dẫn dắt cho ḿnh, chỉ lối cho ḿnh, ban phát những cơn cực lạc cho ḿnh. Tôi đă quen sống bên ngoài những tri kiến chính quy, tôi sống với những ư tưởng huyền bí, mê tín. Cuộc truy tầm âm hạch này, lớp thực nghiệm man dại trên những đệm xanh bóng loáng này, đang làm mọi sự trở nên có thật, quá sức có thật. Tôi có thể cảm thấy trong tôi đang dâng lên một sự hoảng hốt. Cùng một lúc trong tôi có cả sự kinh hăi lẫn sự trực nhận rằng bấy lâu nay tôi đă lẩn tránh việc t́m kiếm cái âm hạch, tôi đă hợp lư hoá sự lẩn tránh ấy như thể nó là một điều mang tính phổ quát và tính thụ dụng, bởi v́, thật ra, tôi đă khiếp đảm với ư nghĩ rằng tôi không có một cái âm hạch, khiếp đảm với ư nghĩ rằng tôi là một trong những người mất khả năng từ bẩm thụ, một trong những người lănh cảm, liệt âm, bế quan, khô hạn, tẻ ngắt, đắng nghét – ôi, Chúa tôi ơi. Tôi nằm đó cầm chiếc gương soi t́m cái điểm ấy của ḿnh, những ngón tay tôi lần ṃ, và đầu óc tôi ngập ngụa h́nh ảnh lúc tôi mười tuổi, đánh mất chiếc nhẫn vàng nạm ngọc lục bảo trong một hồ nước. Tôi cố sức lặn nhiều lần sâu đến đáy hồ, hai tay quờ quạng chạm vào những viên đá, những con cá, những nắp chai và những thứ lầy nhầy trong bùn, nhưng không bao giờ chạm vào chiếc nhẫn. Tôi cảm thấy hoảng hốt. Tôi biết tôi sẽ bị trừng phạt. Đáng lẽ tôi không nên mang chiếc nhẫn khi bơi lội.



 Người đàn bà điều khiển lớp thực nghiệm thấy tôi lăn lộn, toát mồ hôi và thở hổn hển điên rồ. Bà đến gần. Tôi nói với bà, "Tôi đă đánh mất cái âm hạch. Nó mất luôn rồi. Đáng lẽ tôi không nên mang nó theo khi bơi lội." Người đàn bà điều khiển lớp thực nghiệm bật cười. Bà nhẹ nhàng vuốt ve trán tôi. Bà bảo tôi cái âm hạch của tôi không phải là cái tôi có thể đánh mất. Nó là tôi, là tinh thể của tôi. Nó vừa là cái chuông trước cửa nhà tôi, vừa chính là cái nhà. Tôi không cần phải t́m nó. Tôi phải là nó. Là nó. Là cái âm hạch của tôi. Là cái âm hạch của tôi. Tôi nằm xoài ra và nhắm mắt. Tôi đặt chiếc gương soi xuống sàn. Tôi nh́n ngắm chính tôi trôi bồng bềnh trên tự ngă. Tôi nh́n ngắm trong lúc tôi bắt đầu chậm răi tiếp cận chính ḿnh và trở về bên trong. Tôi cảm thấy ḿnh như một nhà phi hành vũ trụ trở lại với bầu khí quyển của trái đất. Thật tĩnh lặng, cuộc tái hồi này: yên ả và dịu dàng. Tôi nẩy lên và hạ xuống, nẩy lên và hạ xuống. Tôi đi vào bên trong những bắp thịt và máu và những tế bào của chính tôi, rồi tôi chợt trôi tuột vào âm đạo của ḿnh. Dễ dàng một cách bất ngờ, tôi vào vừa khít. Toàn thân tôi ấm áp, phập phồng, sẵn sàng, tươi trẻ và sinh động. Và rồi, không cần nh́n, mắt vẫn khép, tôi đặt ngón tay tôi lên một cái ǵ đó th́nh ĺnh đă biến thành chính tôi. Thoạt tiên có một chút run rẩy, thúc giục tôi nán lại ở đó. Rồi cái run rẩy ấy biến thành một cơn địa chấn, một trận phún xuất, những lớp tằng điệp rẽ ra làm hai và tiếp tục rẽ ra măi. Cơn địa chấn mở toang thành một chân trời cổ sơ đầy ánh sáng và sự im lặng, rồi lại mở toang ra thành một b́nh nguyên đầy âm nhạc, màu sắc, niềm thơ ngây và khát vọng, và tôi cảm nhận sự nối kết, gọi tên sự nối kết trong lúc tôi nằm giăy giụa trên tấm đệm nhỏ màu xanh.


 


Âm đạo của tôi là một chiếc vỏ ṣ, một đoá uất kim hương, và một phận mệnh. Tôi đang đến như tôi đang bắt đầu ra đi. Âm đạo của tôi, âm đạo của tôi, chính tôi.

SỰ KIỆN ÂM ĐẠO


Âm hạch có mục đích rất đơn thuần. Nó là cơ quan duy nhất trong thân thể được cấu tạo thuần tuư cho khoái lạc. Âm hạch chỉ là một bó dây thần kinh: 8000 sợi thần kinh, nói chính xác là thế. Đó là một điểm tập trung nhiều sợi thần kinh nhất so với bất cứ nơi nào khác trong thân thể, kể cả những đầu ngón tay, môi, và lưỡi, và nhiều gấp hai lần . . . hai lần . . . hai lần tổng số sợi thần kinh có trong dương vật. Ai cần khẩu súng lục khi đă có sẵn khẩu súng bán tự động.



                              2

 

c