Nổi lo sợ không dám nói ra đã xảy đến: Má lìa
đời về với Ba ngày 3 tháng 9 năm 2000, nhằm ngày 6 tháng 8 năm Canh Thìn,
tại bệnh viện thành phố NhaTrang. Má ra đi an lành trong giấc ngủ, nét mặt
bình dị hiền hòa của bậc cao tuổi tu hành, mãn nguyện một đời sống đã tận
hiến cho chồng cho con. Con cháu Má từ Mỹ, Úc, Singapore đã đông đủ về kịp
nhìn mặt và tiễn đưa Má về bên cạnh Ba. Bà con nội ngoại, bạn bè hàng xóm
xa gần có mặt bên cạnh Má từ phút đầu đến cuối.
Tám mươi năm là thời gian dài của một đời
người. Chúng con vô cùng biết ơn công lao trời biển Ba Má nuôi nấng chúng
con trong mấy mươi năm qua. Biết yêu chính mình và tha nhân là hành trang
Ba Má trao cho chúng con khi bôn ba vào đời. Ba Má yêu thương chúng con
nhiều hơn yêu bản thân mình. Ba Má đã chấp nhận cho chúng con ra sống ở
nước ngoài, dầu biết rằng có thể không ai trong chúng con về được để chăm
sóc cha mẹ lúc tuổi già. Ba Má hy sinh tất cả vì chúng con. Ba má chấp
nhận cuộc sống đơn độc vì tương lai và hạnh phúc của các con.
Má thường nói rằng cuộc sống ở đời này là tạm
bợ, ngũ uẩn là giả hợp tạo thành, và chết là sự thay đổi tất nhiên của vô
thường, nay mất mai sanh. Tuy biết thế, nhưng trước sự ra đi đột ngột của
mẹ, chúng con không khỏi cảm thấy hụt hổng như chim non gẫy cánh, trước đã
mất cha, nay thêm mất mẹ, còn đau đớn nào hơn nổi đau này. Chúng con biết
rằng từ nay và mãi mãi, chúng con sẽ không bao giờ hồi phục nổi trước nổi
đau hôm nay.
Trong đau đớn tận cùng này, chúng con cúi đầu
lạy tạ Ba Má. Tình thương yêu và công lao dưỡng dục Ba Má dành cho cúng
con to lớn hơn trời biển, chúng con đời đời khắc sâu. Người chết chỉ thật
chết khi không còn sống trong lòng người sống nữa, tuy nay Ba Má đã vĩnh
viễn ra đi nhưng mãi mãi còn ngự trị trong lòng chúng con và mọi người
trong sự thương nhớ không cùng...
updated 16/12/2003 |