|
c
Thu Gui Ban Ta Bạn, 31cuadong Phố của Phái & Phái của phố Kinh đô của bất kỳ một quốc gia nào cũng là nơi quy tụ được đông đảo tinh hoa của ḿnh qua nhiều thế kỷ, cũng là nơi nuôi dưỡng cả triệu người qua nhiều thế hệ. Nhưng để thấu hiểu, sẻ chia, rồi ghi tạc vào nghệ thuật như điểm mốc của thời gian, như một biên niên sử thẩm mỹ, th́ ở những mảnh đất thiêng đó, mỗi thế kỷ, lịch sử cũng chỉ dành cho dăm ba người đại diện. Nếu hiểu theo nhẽ đó th́ từ thế kỷ XIX Paris cổ kính đă dành cho Victor Hugo. Và có lẽ, thế kỷ vừa rồi, Hà Nội cũng dành một phần quá khứ của ḿnh cho riêng Bùi Xuân Phái.
Tất nhiên đó là một thành tựu lớn của nền hội hoạ mới mẻ nước nhà. Nhưng nếu lần giở lại tất cả tác phẩm hội hoạ theo ḍng thời gian đó, sẽ chẳng khó khăn ǵ để nhận ra được một bảng màu rất riêng biệt của Bùi Xuân Phái, ngay từ những tác phẩm đầu tiên. Ông đă có đủ bản lĩnh để thoát khỏi sự chi phối của ánh sáng, và có thể nói, ông chính là người khởi đầu biết lục t́m một thứ ánh sáng khác, mơ hồ, bên trong ḿnh, rồi đặt vào tác phẩm. Dường như ông vẽ những ǵ ông "nh́n thấy" ít hơn những ǵ ông "cảm thấy". Và như thế, hội hoạ, với ông chính là cuộc đời. Ông đă cược cả cuộc đời vào tác phẩm. Riêng điều này thôi, đủ để giải thích, rất rành mạch sức sống bền lâu trên từng bức tranh của ông. Nhiều người bảo xem tranh Bùi Xuân Phái là được đọc ông là như thế. Ông sinh ra, trưởng thành, lấy vợ, đẻ con, vẽ, làm việc, đau ốm tại ngôi nhà 87 phố Thuốc Bắc, một phố cũ của Hà Nội. Từ cửa nhà ông, đi mấy bước thôi là gặp những ngôi nhà cổ xưa cũ. Những ngôi nhà với mái ngói dày, ô cửa nhỏ, chở che những cuộc đời, lương thiện và khiêm nhường. Năm tháng với bốn mùa trôi trên mái phố rồi "vào" ông một cách tự nhiên, trọn vẹn. Mỗi ngày của ông trôi cùng ḍng chảy của cuộc đời quanh ông, nhiều lo toan và cũng nhiều nhún nhường. Không lúc nào rời cuốn sổ kư hoạ, tất cả đều được ông "cất giữ" bằng những nét vẽ vội nhưng sinh động đến nao ḷng. Sau những giờ thả ḿnh lững thững ghi chép như thế, ông trở về với căn gác xép nhỏ trong gian pḥng chỉ chừng 20m2 mà cả gia đ́nh ông trú ngụ. Ông sắp xếp lại những khuôn mặt, những góc phố... và một đời sống khác, mộng mị, bao dung hiện diện bằng màu, bằng nét. Một thế giới sắc màu tưởng như của riêng ông nhưng kỳ thực nó vốn là vẻ đẹp b́nh yên ở cuộc đời mà ông muốn lưu giữ lại. Ông vẽ như để tuần hoàn, để hít thở. Những năm tháng khó khăn, ông vẽ bằng tất cả những ǵ có thể vẽ được, thậm chí trên cả vỏ bao thuốc lá, bao diêm. Những ngày tháng khó khăn đó, buồn thay lại kéo quá dài so với cuộc đời ông. Một thời gian dài ông miệt mài vẽ minh hoạ cho các báo, làm trang trí sân khấu chèo để kiếm kế sinh nhai, và ngay cả lĩnh vực này ông cũng để lại một dấu ấn sang trọng. Măi đến năm 1984, sau hơn 40 năm lao động, ông mới được Nhà nước cho phép tổ chức một triển lăm cá nhân lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất. Lần đó, trong thời gian chuẩn bị cho triển lăm ông tâm sự với bạn hữu: "Sự kiện này làm tôi vừa mừng, vừa lo, tôi đă mất ngủ hàng đêm". Ông trưng bày 108 bức (sơn dầu, bột màu) Nhà nước mua của ông 8 bức. Riêng buổi khai mạc, ông Jorland - Tuỳ viên Văn hoá Đại sứ quán Pháp - mua 12 bức sơn dầu. Những năm cuối đời, ông bán được rất nhiều tranh và cũng chính ông luôn lên tiếng cảnh tỉnh về tính thương mại trong hội hoạ. Ông vẫn thích giữ một đời sống như cũ, trong trẻo, bao dung, như đôi mắt ông nh́n cuộc đời, không tị hiềm, không trách cứ. Các hoạ sĩ sau ông hầu như chẳng mấy ai vẽ phố cổ Hà Nội nữa, ông đă làm hết việc của hội hoạ cho Hà Nội cổ rồi, nó đă thuộc về ông. Ông đă định h́nh cho một phần thân thể Hà Nội. Giá mà Hà Nội hôm nay trả nghĩa cho ông bằng một tên phố nho nhỏ th́ Hà Nội chúng ta sẽ càng thêm sang trọng. Trịnh Cẩm Nhi (Theo Laodong) Ảnh Tư Liệu Của Gia Đ́nh BXP - Family Photo
|
c | |