Kieu Nu A Chau  

Chuyện Chúng Ḿnh


 
Các Bài Viết Về BXPhái
Frida Kahlo
Tâm Tư Nghệ Thuật
Van Gogh
Viết Dưới Ánh Đèn Dầu
TứThậpTriThiênMệnh
Chữ Dâm

PhiếmLuận Về Thơ HXH

Những KiềuNữ ÁChâu
T́nhYêu Là Cái Đếch Ǵ?
Âm Đạo Độc Thoại
Giấc Mơ Của Bướm
 Tôi Đă Biết
 "T́nh”Trước "Dục” Sau?
 
 
 
 
 
 
 
c

T́nhyêu Là Cáiđếchǵ?

T́nhyêu cólẽ là một thểtài muônđời của nhânloại. T́nhyêu bấtử hiệndiện trong những thica, tácphẩm vănhọc, và âmnhạc bấthủ. Khôngcó t́nht́nhyêu làmǵcó những người ngoạihạng nổibật đă sống và chết v́ t́nhyêu. Nhưng t́nhyêu là cáiđếchǵ mà có mănhlực ghếgớm thuhút conngườita nhưvậy?

T́nhyêu chắcchắn là đến với mỗingười bằng mỗi vẻ khácnhau. Ai trong đời mà chẳng đă trảiqua hươngvị yêuđương. Mơingười yêu mỗi khác. Mỗingười cảmnhận và đónnhận nó mộtcách khácnhau. Cóngười đă yêu, từng yêu, và vẫnc̣n yêu. Cóngười đă yêu và khôngc̣n biết yêu nữa. Cóngười hồitrẻ yêu cáchkhác và khi giàrồi lại yêu cáchkhác. T́nhyêu, nhưvậy, biếnchất quatừng giaiđoạn trong đờisống của mỗingười. Đến mộtlúcnàođó trongcuộcđời, khi nh́nlại, cảmnghĩ của họ cóthể khôngc̣n giốngnhư "cáithuở banđầu lưuluyến ấy."

Ởđây, tôi khôngcó dụngư catụng t́nhyêu hay viếtvề những lăngmạn thivị của t́nhyêu, mà chỉlà một bàituỳbút nhonhỏ về những ưnghĩ thôkệt và trầntục của t́nhyêu. Cólẽ tuổiđời khiđă vượtquá cáimức "tứthập trithiênmệnh," tôi khôngc̣n những xaoxuyến bồihồi thivị của t́nhyêu nữa, và chỉc̣n sótlại trong trínhớ những dưâm ngàyxưa cộngvới sựchaiđá của tráitim đă đập quánhiều, dù vẫnc̣n bềnbĩ nhưng cólẽ đă ùĺ. Những xúccảm ngâydại thuở mườilăm mườisáu khôngc̣n. Có c̣nchăng là tráitim vẫnc̣n đập đềuđều nhưng theo một nhịpđộ chừngmực hơn, thiếuđi cáinhịpđiệu dồndập hồhởi hụthơi ngâyngất của những khoảngkhắc choánngợp chấpnhận và bấtcần chuyện "yêu là chết trongḷng mộtít."

Thếth́ t́nhyêu làǵ vậy? Mỗingười nh́nvề vấnđề mỗikhác, dù "yêunhau là cùng nh́nchung về một hướng." Tôi nhớ là đă nói với mộtvài ngườibạn, cókẻ đă cógiađ́nh, cóngười vẫnc̣n độcthân, "thậtkhómà kiếmđược một người đầugốitayấp cùng hát câu phuxướngphụtuỳ." Phảnứng của chúngbạn là chúng tỏravẻ hiểurằng tôi khôngcóđược mộtngười bạnđời lưtưởng. Tôi khôngbiết là trong đámbạn đăcó giađ́nh, có đứa nào thựcsự cóđược ngườigiaingẫu theo kiểu "chồng ḥ vợ hát." Tôi c̣nnhớ cóđứa đă từng nói, tốingủ với vợ chỉ muốn đá vợ xuốnggiường để được ngủ mộtḿnh. Cóđứa th́ "nhất vợ nh́ trới", sợ mấtvợ như sợ bị bấtlực, nhưng lại ưa làcà đến những chốn hoađăng. Cóđứa th́ sợ vợ như sợ sưtửHàđông, điđâu chơi cũng thấpthỏm mỗikhi điệnthoại diđộng reolên. Cóthằng th́ bấtcần chảsợ ǵcả, điđâu cũng oangoang cáimồm nóichuyện traigái. Cóngười th́ vẫnc̣n giữ vợ nhưng đichơi th́ đivới đào mới, nhắc tới vợ là lắcđầu thởdài. Cókẻ th́ lấyvợ xong là biệtdạng, bạnbè cũ khôngmuốn luitới nữa. Cóđứa th́ muốn tựtử và h́nh như đă thử... Cóngười th́ lâungày mới gặp một lần, hỏira th́ nó mới cảinhau với vợ, t́m bạn hànhuyên dămbatiếng cho nguôingoai nỗi bựcḿnh. Cóngười đă lidị sống thơthới đời độcthân, hiểurơ câu "yêu là cho rấtnhiều, nhưng nhận chẳngbaonhiêu." Cóngười th́ t́nhyêu đỗvỡ, rồilại yêu, nhưng t́m măi vẫnchưa ra vợ. Cóngười th́ tưởng mốit́nh thơdại họctṛ ngàycũ sẽ mangđến một t́nhyêu lưtưởng, nhưng mộng khôngthành, nay cặp người nầy, mai cặp người khác. Tómlại, cảnhsống của tấtcả bâygiờ là kếtquả tấtyếu của "mộtthời để yêu và mộtthời để chết."

T́nhyêu đốivới chúng xemra như một thứǵđó không tuyệtđối. Yêunhau rồi lấynhau, nhưng về mặtnầy hay mặtkhác, t́nhyêu thườnglà khôngphải là cáilưtưởng họ tưởngtượng trongđầu...

C̣n ḿnh xemra th́ cũng khôngkhácǵ chúngbạn mấy. Hômnào vợ không cằnnhằn là ngàyđó cảmthấy vui. Hômnào cảilộn với vợ là muốn lidị. T́nhyêu dànhcho vợ thuởbanđầu giờđây h́nhnhư đă biếnchất, biếnthành t́nhyêu riêng dànhcho con. Nói nhưvậy khôngcónghĩalà t́nhyêu đă chết trongḷng. Tôi vẫnc̣n biếtyêu và biết rungđộng, nhưng t́nhyêu kia cólẽ là khôngphải cáithứ t́nhyêu lăngmạn ngàyxưa của tuổihọctṛ, tônsùng và nângniu đốitượng như vịThánhnữĐồngtrinh hay QuanthếânBồtát, mộtthứ t́nhyêu trongtrắng và thanhbạch, t́nhyêu lưtưởng và ngâythơ... mộtthứ t́nhyêu trong "Hoavôngvang" của Đỗ Tốn, trong thơvăn của Tựlưc Vănđoàn. Và thứ t́nhyêu caothượng đó khôngc̣n trong cảmnghĩ của ḿnh.

Đốivới tôi, t́nhyêu là một sựchiếmđoạt, nếu chiếmđược cả thểxác lẫn tâmhồn th́ càngtốt, c̣nkhôngth́ thểxác là chủyếu, của đốitượng ḿnh muốn yêu. Rơràng là ḿnh khôngc̣n yêu theo cáikiểu "yêu em yêu cả đườngđi lốivề" hay t́nhyêu thánhthiện, mộtmực t́nhchung. T́nhyêu bâygiờ là t́nhyêu "đến hơithở cuốicùng" trong một trậndăchiến, chiếnđấu cho "tựdo đấutiên và cuốicùng." Yêu mộtcách bêtha, yêu mộtcách đoạlạc, yêu như mộtkẻ phàmphutụctử lâungày mớiđược "yêu", hoặc ítra là trong đáysâu của tâmthức là ḿnh muốn nhưthế.

Đôikhi nhậnthấy kẻ nàođấy muốn làm "thánhtửđạo" trong t́nhtrường, ḿnh bỗngchợt cảmthấy tộinghiệp cho họ. Thêm một conthiêuthân dấnthân vào ṿng nhânsinh tụcluỵ. Cómấyai ḿnh từng gặp đă hớnhở v́ t́nhyêu mầunhiệm thiêngliêng làm đờisống họ thănghoa chấpcánh? Cóchăng là những kẻ chegiấu đằngsau cáimặtnạ hạnhphúc kia nỗi đoạđày hoằnnặng trênvai khôngdám tỏlộ cùng ai. Đasố những người đă lậpgiađ́nh khôngai thừanhận là họ đăcó một chọnlựa sailầm trong đờisống. Họ chỉ lêntiếng saukhi họ thoátđược rakhỏi cái kiếpnhânsinh quanniệm "con là nợ vợ là oangia." C̣nkhông th́ họ lại tỏ ra khoankhoái khi thấy thêm một kẻkhác gianhập hàngngũ của những kẻ lúcnào cũng vênhvênh tựhào về bảnhlănh của ḿnh, rằng tađây cóđược "vợđẹp conkhôn."

Ḿnh đă từng lêntiếng cảnhcáo, giónglên "hồichuông cảnhtỉnh" cho những thằngbạn c̣n sống kiếpđộcthân, sẵnsàng laođầu vào kiếpngười dâubể. Nhưng cólẽ tiếngnói của ḿnh cóthể đượcxem là ngoạilệ, khôngđángkể. Họ khôngtin cho rằng ḿnh theo giáophái "vợngười đẹp hơn vợta", đứngnúinầy trôngnúinọ, hạnhphúc trongtầmtay nhưng khônghaybết.

Đọcxong những điều ḿnh vừa mới viết kểtrên là sẽ cóngười phán ngay câu: "áichà, thằng nầy không hạnhphúc." Lại thêm một vấntừ: thếnào là hạnhphúc? Nếu bảo hạnhphúc là có vợđẹp conkhôn, có việclàm vữngvàng, cónhàcócửa, có xế hộp, mang hộchiếu Mỹ, một năm đi xuấtngoại nghỉmát ítnhất một lần th́ quảlà ḿnh hạnhphúc. Nhưng trênđời nầy hạnhphúc thườnglà cáibóng mà ngườita đeođuổi hơn là cáithựctế mà họ đangcó trongtay. Tôi khôngnghĩ là ḿnh thuộcvề một trong đámngười nầy, nhưng tôi lại quanniệm t́nhyêu là điềuvĩnhcữu, là cứucánh của cuộcđời, dođó nó là hạnhphúc. Và đốivới tôi, cókhi t́nhyêu trởthành ảoảnh, chỉ hiệnhữu trong trínhớ và trong tâmtưởng hay trong sựđeođuổi kiếmt́m miệtmài không mệtmỏi.

Cólẽ sẽ cóngười nh́nthấy sựmâuthuẩn trong cáchnói trên, mộtlối biệnluận ṿngvo để tránhné thẳng câutrảlời trựctiếp về t́nhyêu và hạnhphúc. Tôi nhớ mộtvài năm saukhi khi lấyvợ, khi trôngthấy những cặpt́nhnhân âuyếmnhau trên một đườngphố nàođấy, lúcđó ḿnh thường cảmthấy hânhoan sungsướng v́ nhậnra rằng ḿnh cũng có một ngườivợ đẹpxinh đang chờđợi ḿnh ởnhà. nămbảy năm sauđó,cũng những h́nhảnh tươngtự đậpvàomắt, ḿnh lại nghĩ, tộinghiệp cho họ, họ lại sắp vướngvào những hệluỵ của đờisống mà ḿnh đang muốn tháogỡra. Lấy thídụ nầy, tôi cóthể nóilà t́nhyêu chínhlà những ǵ mà cặpt́nhnhân trẻ kia đang âuyếm, đang đắmch́m, đang sôisục với ḷng hammuốn khi họ ômnhau, hônnhau trên con đườngphố nàođó. Hạnhphúc của họ lúcbấygiờ là sựtruyt́m hoanlạc khôngngừng mà họ chưa t́mthấy trọnvẹn. Haynói mộtcáchkhác, hạnhphúc lạilà cáit́nhyêu lưtưởng mà họ đang đeođuổi, khi chưa thựcsự chiếmđoạtđược hoàntoàn cả thânxác và tâmhồn của đốitượng.

T́nhyêu chínhlà nỗikhaokhát thèmmuốn nhụcdục từ một đốitượng khácphái. Cái ưmuốm chiếmđoạt và làmchủ đốitượng đó baogiờ cũng mănhliệt hơn cái bảnlĩnh thựcsự của một người, và cáibảnlĩnh nầy baog̣m những khảnăng cho và cốnghiến. T́nhyêu v́thế, tựnó là tựngă, hướngnội, và íchkỷ hơnlà cái mà ngườita thườngnói là t́nhyêu là "cho rất nhiều nhưng nhận chẳng baonhiêu." Cho ởđây cónghĩalà bỏcông bỏvốn, bỏ nănglực đầutư vào điều mà ngườita mongmỏi thèmmuốn hơnhết và muốn đạtđược. Sựkiện nầy thườnglà xảyra từ haiphía, dođó ta có cái mà ngườita gọilà "mănlực của t́nhyêu." Khi chưa chiếmlĩnh được thânxác của đốitượng t́nhyêu, ngườita dốc hếtsứcḿnhra đế tấncông và chiếmđoạt. "Yêunhau mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội mấy đèo anh (em) cũng qua." Dođó ta cũng có những chàng sởkhanh quấtngựatruyphong saukhi thoảmăn xong nỗithèmkhát aoước dụcvọng mà họ đeođuổi với những conmồi của họ trướcđó. Đốivới đasố mọingười, với những ràngbuộc xăhội và lươngtâm họ, khi họ đă đạttới đích, họ chấpnhập những hậuquả sauđó và bằngḷng sống với nó -- sống với ảoảnh hạnhphúc hậut́nhyêu, nghĩalà sống bằng những dưâm t́nhyêu banđầu c̣nsótlại và tự đánhlừa ḿnh cùng ngườikhác chorằng ḿnh đang hạnhphúc. Nhưng trong thâmtâm, trong tiềmthức họ cólẽ đă nhậnra rằng "t́nh chỉ đẹp khi c̣n dangdỡ."

Trong t́nhyêu, ngườita cũng thường nhắcnở đến "tiếngsét áit́nh." Đólà cái kháiniệm "love at first sight' trong tiếng Anh hay "nhất kiến chungt́nh" trong Hánngữ -- nóichung chắcchắn dâtộc nào trên thếgiới cũngcó cáchnói tượngtự nầy. Thựcra, đây chỉlà một cáchnói vívon để chỉ một hiệntượng mà một người bấylâunay xâydựng lâuđàit́nhái trong mộngmị, thêudệt trong trítưởngtượng của ḿnh một đốitượng t́nhyêu lưtưởng, đốitượng đó phải là thếnầythếnọ, và đến một ngàynọ, "nàngcôngchúa ngủ trong rừng kia và chànghoàngtử bạchmă" gặpnhau sau những tơtưởng dệt giấcmộng vàng, thếlà tiếngsét áit́nh đánhtrúng cả hai!

NgườiViệt ta có câu "Lấynhau v́ t́nh, sống vớinhau v́ nghĩa." Ôngbà tổtiên ta đăđúc kết những kinhnghiệm và triếtlư của cuộcđời trong câunói đó. T́nh ởđây là t́nhyêu. Khi ta c̣ntrẻ, mới bướcvào t́nhyêu, ta đă sốngchết quyết lấy chođuợc đốitượng ḿnh yêu. Khi lấynhau rồi, thờigian trôiqua, mộtvài năm có, nămbảy năm có, t́nhyêu dầndần cũng nguộilạnh. Khôngnóira nhưng cảvợ lẫnchồng đều hiểurằng t́nhyêu giữa haingười khôngc̣n sôinổi và nồngthắm nhưxưa. Áiân cũng phailạt, đôikhi đó chỉc̣n là những cuộc dăchiến thầntốc, làm chocó. Tuầntrăngmật ngày mới cưới chỉc̣n là kỷniệm. C̣nđâu những trậnxáplácà thâuđêm suốtsáng mà chẳngai thấy mỏimệt. Sáng đá, trưa đá, chiều đá, tối đá, và nửakhuya dậy đá tiếp. Cảhai lúcbấygiờ chỉ biết ăn và ngủ. Dưới bầutrời và trên thếgian nầy dườngnhư chỉcó hai kẻ yêunhau. Cólẽ v́vậy, đasố những kẻngoạit́nh thườnglà những người muốn t́mlại những dưâm ngàycũ, xemđó là một cách để khơilại những nguồncảmhứng dạtdào, và cóngười đểdành những tiềmnăng nónghổi mới sạtđiện dànhriêng mangvề dângtặng lại ngườiphốingẫu.

Nhưng sựđời cóbaogiờ giảndị nhưthế v́ đăcó bao kẻ thửlửa đă chết v́ lửa, đi quátrớn và dừnglại khôngkịp. Thếlà có những cặpvợchồng tanvỡ, và cóngười lại nạilưdo là họ sống v́ t́nhyêu. Nhưng ngườiViệt nóichung, làmthâncongái (thân trai th́ cũng chẳngkhácǵ,) mườihai bếnnước, có bến đục và cũng có bến trong. Rũi lấytrúng ôngchồng (hay bàvợwink phảigió, hoalài cắm băi cứctrâu, đànhphải lănhtrọn kiếp lưuđày nôlệ cảđời. Đó cũnglà một thứ "nghĩa". Đasố những vợchồng t́nhnhân cũ c̣nlại, chấpnhận sống vớihau chođến rănglongđầubạc là v́ nghĩa, và cái"nghĩa" ởđây là những ràngbuộc xăhội và những giátrị truyềnthống ápđặt lêntrên đờisống của mọingười. Dođó, khi ta quansát những xăhội Tâyphương, thường phêphán khi thấy tỷlệ lydị quácao... Nhưng thựcsự, cóbiếtbaonhiêu cặp vợchồng Việtnam đă ănđờiởkiếp vớinhau nhưng thựcsự khôngít kẻ "đồngsàndịmộng."

Khi ngườita đang yêu, họ nghĩrằng họ cóthể hysinh mọithứ cho t́nhyêu. Chẳnghạn như trong xăhội Việtnam ngàytrước, nếu chamẹ cấmcản là họ bánsống bánchết quyếttử cho t́nhyêu. Nhưng saukhi lấynhau, nhanh th́ mộthai năm, lâuth́ nămbảy năm, cóngười dầndần nhậnra rằng một trong những thứ quưgiá nhất trong đời họ mà đă hysinh cho t́nhyêu là sựtựdo tuyệtđối mà họ từngcó của những ngày độcthân. Có giađ́nh, mọi hànhđộng, mọi quyếtđịnh, sựtựdo đilại của những người đă vàocuộc đều bị hạnchế mộtcách tànnhẫn. Cóngười sẽ cắnrăng chịuđựng, cóngười sẽ phảnkháng... nhưng nóichúng, họ sẽ hốitiếc nhớlại những ngàyxưa dungdăngdungdẻ... Cái sailầm lớnnhất trong t́nhyêu chínhlà ở chỗnầy v́ có người sẽ cholà họ làmchủ đốitượng kia; đốitượng kia là vậtsởhữu tuyệtđối của họ.

Để tránh khỏi cái bikịch t́nhyêu nầy mà nhiều người đă mắcphải, điều cần ghinhớ là baogiờ cũng nên xem người phôingẫu của ḿnh là người bạn, không những chỉ là ngườibạnđời đầuấp taygối như quanniệm truyềnthống đăcó, mà phải xem như là một ngườibạn tuyệtđối. Có những điều ta không nói không làm đối với một ngườibạn thân nàođó của ta th́ ta cũng khôngnên phálệ đốivới ngườibạnt́nh của ta. Không ai thuộc quyềnsởhữu của riêng ai. Mỗingười có tựdo cánhân riêng của họ. Ta không mở thơ riêng của ban ra đọc th́ ta cũng khôngnên bóc thơ của vợ hay chồng ra đọc. Người phốingẫu có quyền tựdo tiêuxài, thídụ như chotiền cho ngườithân của họ chẳnghạn... Họ cóquyền điđứng tớilui... Tómlại, ta đoốixử với một ngườibạnthân của ta như thếnào là ta sẽ đốixủ với vợ hoặc chồng nhưvậy. Có nhưthế, t́nhyêu saungàycười mới có c̣n cơmay tồntại ítnhiều.

Khôngphải là "Bà Tùng Long" biết gỡrốitơḷng mới nhậnra những "common sense" hay nhậnthức rađược "tựdo đầutiên và cuốicùng" của conngười là tiềnđề và điềukiện sốngc̣n cho một hônnhân "báchniên giailăo" và c̣n hyvọng giữlại được ínhiều dưâm t́nhyêu ngàycũ. Và hơnthếnữa, đừng kỳvọng t́nhyêu sau ngàycưới sẽ măimăi nồngnàn như ngày chưacưới. Có người vívon chuyện áiân vợchồng giống như ăn măi một món thịtḅ th́ dù có ngon đimấy th́ cũng phải ngán. Sẽ cóngười ngoạit́nh, dù chỉlà ngoạit́nh trong cáchsuynghĩ. Cứ để chàng hoặc nàng tựdo trongviệc truyt́m nguồncảmhứng mới, đasố sẽ biến nó thànnh nguồn nhânsâm nănglực mới mangvề bồibổ lại những cái đă tànphai trong t́nhyêu củkỹ của hai bôlăo t́nhyêu.

Nóikhôngngoa, hônnhân chínhlà nấmmồ chôncất t́nhyêu. Khi yêu, trăm chuyện đều choqua. Đangyêu, nóichuyệnǵ nghe cũng ngọtngào thivị hết. Từ chuyện nhonhỏ như em mặc một chiếcáo mới, khen đẹp. Đưa em đi shopping suốtngày, khôngbiếtmệt. Em kể cho nghe chuyện nhà em , nào mèo nào chó, chuyện ba em trông hoa ǵ trong vườn, chuyện má em biết nấu món ăn ngon... chuyện ǵ em kể nghe cũng dễthương. Chuyện chàng viếtvăn làmthơ hay, chuyện chàng có chiếcxe láng, chuyện chàng máymóc thứǵ cũng biết sửa... ôi chànghoàngtử trongmộng của em saomà giỏigiang, saomà galăng thế !...

Thếrồi, chẳng baolâu saungàycười, dườngnhư cả hai hết chuyệnnói. Thựcsự haingười có thêm nhiềuchuyệnhơn, đủthứchuyện, nhưng chàng nào muốn nghe. Chuyện chó chuyện mèo chỉ tổlàm chàng khóchịu thêm. Chuyện chàng thích ăn thịt nàng thích ăn cá, chuyện chàng ghét shopping nàng thích sắm đồ. Bấynhiêu đó đủđểcho "nấmmồ t́nhyêu" càng chenthêm nhiều cỏdại. Chuyện vănchương nhạchay tranhđẹp của chàng là chuyện ngàyxưa, nay trướcmắt phải là chuyện dốpdiếc chongon, nhà phảilớn hơn người hàngxóm, dốp phải kiếm chođược nhiều tiền. Chuyệnmới là chuyện tiềnnhà, tiềnnước, tiềnđiện, tiềnxe... Chàng làm baonhiêu nàng đều thấy khôngđủ... Tínht́nh haingười dườngnhư ngàycàng xacách. Một người emgái nhỏ tôi quenbiết, nghe tôi tathán về hônnhân giađ́nh nhưtrên, em nhấtđịnh khôngtin. Em bảo, em sẵnsàng sốngchết cho t́nhyêu. Em sẵnsàng hysinh tấtcả để cóđược tấmchồng lưtưởng. Làmsao mà tin chođược "hônnhân chínhlà nấmmồ chôncất t́nhyêu." Cólẽ em chưa từngyêu baogiờ. Dođó, cái mănhlựct́nhyêu baogiờ cũng hừnghực ghêgớm, biết hay khôngbiết, tin hay khôngtin, đốivới kẻ kinhnghiệm hay khôngkinhnghiệm đều dễchết nhưkhông. Tôi cảmthấy ḿnh cũng khônglệngoại, chỉ cóđiều là tôi sẽ khôngbaogiờ "tảomộ." Lầnnữa.

Ôi t́nhyêu xemra chẳngc̣n thơmộng tínào dưới ng̣ibút của kẻ phàmphutụctử như tôi. Cóngười chắchcắn sẽ cholà "tên nầy đă vỡ mộnggốichăn, khôngđuợc hạnhphúc." Nhưng đâynày, mộnggốichăn chínhlà cáicốtlỏi của hai chữ t́nhyêu như đăđuợc phântích ởtrên. C̣n hạnhphúc trong t́nhyêu th́sao? Đó chínhlà những truyt́m khôngngừngnghỉ những giấcmộng chăngối, ngàynào c̣n hơisức đeođuổi cáiđích đó là ngàyđó c̣n hạnhphúc. Mộtkhi mà tráitim ḿnh vẫnc̣n cảmnhậnđuợc những rungđộng trước một ngườikhácphái, là tôi cóthể nói là ḿnh vẫnc̣n t́nhyêu đầyắp trong hồn. Xemra cái lẽ "yêu là chết trongḷng mộtít" v́ mấykhi yêu ai lạiđuợc yêu mộtcách trọnvẹn vẫnc̣n làm bao tráitim điêuđứng chếtđisốnglại, baogiờ cũng thèm hát câu "'yêu ai' thơdại từ trời, theo 'ai' xuốngbiển vớt đời ta trôi..."
 

 
c