Home
Chinh toi da nghe

Chuong Van Thu

Chuong Pho Hien

Chuong Pho Nhan

Chuong Kim Cang Tang

Chuong Di Lac

Chuong Thanh Tinh Hue

Chuong Oai Duc Tu Tai

Chuong Bien Am

Chuong Tinh Chu Nghiep CHuong

Chuong Pho Giac

Chuong Vien Giac


Chuong Hien Thien Thu



Kinh Vien Giac (MSWord-small font)

Credits

9. Chương Tịnh Chư Nghiệp Chướng:

 

Khi ấy, ngài Tịnh Chư Nghiệp Chướng Bồ Tát ở trong đại chúng đứng dậy đời quanh bên hữu của Phật ba ṿng, lạy Phật, quỳ thẳng, chắp tay mà bạch rằng:

 

Bạch Đức Đại Bi Thế Tôn, ngài đă v́ chúng con rộng nói Nhơn Địa Tu Hành của các Đức Như Lai, toàn những việc cao siêu mầu nhiệm, không thể suy nghĩ và luận bàn, khiến cho đại chúng được lợi ích chưa từng có.

 

Chúng con là hàng Bồ Tát rất vui mừng, v́ tất cả cảnh giới tu hành cần khổ của Đức Điều Ngự trải qua vô số kiếp, nhiều như số cát sông Hằng, mà chúng con chỉ thấy như trong một niệm.

 

Bạch Đức Thế Tôn, nếu tâm Viên Giác nầy tánh vốn thanh tịnh, vậy nhơn cái ǵ mà nhiễm ô, và v́ sao khiến cho chúng sanh mê muội, chẳng nhập được tánh Viên Giác?

 

Cúi xin Đức Như Lai, rộng v́ chúng con, khai ngộ pháp tánh, làm cho đại chúng hiện tại, và chúng sanh đời sau, đều được con mắt trí huệ.

 

Ngài Tịnh Chư Nghiệp Chướng Bồ Tát thưa thỉnh như vậy ba lần, cúi đầu kính lạy rồi trở lui

 

Khi ấy Đức Thế Tôn bảo ngài Tịnh Chư Nghiệp Chướng Bồ Tát mà dạy rằng:

 

Nầy Thiện nam, hay lắm, quư lắm ! Ông v́ các Bồ Tát hiện tại và chúng sanh đời sau, thưa hỏi Như Lai phương tiện như vậy.  Các ông nên chăm chú nghe, ta sẽ v́ các ông chỉ giáo.

 

Khi ấy, ngài Tịnh Chư Nghiệp Chướng Bồ Tát cùng đại chúng đều hoan hỷ, và im lặng vâng nghe lời Phật chỉ dạy.

 

Nầy thiện nam, tất cả chúng sanh từ hồi nào đến giờ do vọng tưởng điên đảo, chấp bốn tướng: Ngă, Nhơn, Chúng sanh, Thọ Giả, cho là thật thể của ta, rồi sanh ra hai cảnh: thương và ghét.

 

Thế là ở nơi thân thể nầy đă hư vọng, lại chấp thêm cái hư vọng nữa.

 

Bởi hai lớp vọng nương nhau sanh ra các vọng nghiệp.  V́ có vọng nghiệp nên vọng thấy có sanh tử luân hồi.  Những người nhàm chán sanh tử luân hồi, th́ lại vọng thấy có Niết Bàn.

 

Bởi thế nên không thể nhập được Viên Giác thanh tịnh, chớ không phải tánh Viên Giác nầy chống cản không cho chúng sanh nhập.  Và những người nhập được cũng không phải tánh Viên Giác chấp thuận cho nhập vậy.  Thế nên kẻ khởi niệm hay người dứt niệm cũng đều là mê muội.  Tại sao thế? Bởi v́ vô minh đă khởi sẵn và làm chủ tể từ vô thỉ vậy.

 

Nầy thiện nam, tất cả chúng sanh sống không có con mắt trí tuệ, nên không tự thấy cả thân tâm nầy là vô minh.  V́ ngă tướng do vô minh sanh, nên chúng sanh không đủ can đăm tự tiêu diệt ngă tướng, cũng như người không thể tự giết lấy ḿnh được.

 

V́ chấp thân tâm nầy là ta, nên cảnh nào thuận với ta th́ sanh ra thương yêu; C̣n cảnh nghịch với ta th́ sanh ra oán ghét.  Do tâm thương ghét nầy, trở lại tiếp tục nuôi dưỡng vô minh.  V́ thế nên chúng sanh cầu Đạo, đều không thành được Đạo.

 

Nầy thiện nam, thế nào là ngă tướng?  Tất cả chúng sanh tự tâm chứng nhận biết có Ta vậy.  Thí như có người thân thể điều ḥa không có chút ǵ trái ư, tợ hồ như quên ḿnh.  Đến khi điều dưỡng bị thất thường, thân thể mất thăng bằng, hoặc gặp những cảnh trái nghịch như gai đâm hay lửa đốt v.v... Lúc bấy giờ mới thấy cái ta hiện ra rất rơ rệt.  V́ thế mà chứng biết có ngă tướng.

 

Nầy thiện nam, sâu thêm một từng nữa, cái ngă tướng có phần vi tế hơn trước, là người tu hành trong lúc thấy ḿnh có chứng quả, có đắc đạo.  Cho đến khi chứng quả Như Lai, hay đặng Niết Bàn thanh tịnh của Phật, mà nếu c̣n cái tâm biết ḿnh có chứng và có đặng, như thế cũng đều c̣n ngă tướng.

 

Nầy thiện nam, thế nào là nhơn tướng? Tất cả chúng sanh tự tâm hiểu ngộ ta đây là người vậy, nghĩa là hiểu ngộ ta cũng là người và các người cũng là người.  Nói rộng ra, hiểu ngộ ngoài ta th́ tất cả đều là người vậy.

 

Nầy thiện nam, đi sâu vào một từng nữa, cái nhơn tướng có phần vi tế hơn, là cái tâm nầy, cho đến hiểu ngộ rằng:  C̣n biết ḿnh viên ngộ Niết Bàn, cũng đều c̣n ngă tướng; Nghĩa là ở nơi tâm, nếu c̣n một chút ngộ rằng: Chứng lấy đầy đủ, th́ đều gọi là nhơn tướng.

 

Nầy thiện nam, thế nào là chúng sanh tướng? Tất cả chúng sanh nơi tự tâm không chấp ḿnh là ngă và nhơn mà chấp là chúng sanh.  Tỷ như có người nói như thế nầy: Tôi là chúng sanh, th́ biết là không phải ngă và nhơn.

 

Nầy thiện nam, những chúng sanh, rơ biết hai món tướng trước là thuộc về ngă và nhơn, nay không c̣n chấp ngă nhơn nữa, nhưng c̣n cái tâm rơ biết, đó là chúng sanh tướng.

 

Nầy thiện nam, thế nào là thọ mạng tướng? Các chúng sanh tâm chiếu soi đă thanh tịnh, nhưng c̣n cái trí giác-ngộ-tướng-chúng-sanh trước, bởi c̣n cái trí giác ngộ, tương tục tu tập các nghiệp vô lậu, chưa có thể tự trừ được; Cũng như mạng căn tương tục không tự đoạn được, nên gọi là thọ mạng tướng.

 

Nầy thiện nam, nếu c̣n tâm soi thấy tất cả các giác trước đó, th́ cũng c̣n ở trong ṿng trần cấu.  Bởi c̣n năng giác và sở giác nên chưa rời trần cấu vậy.

 

Cũng như nước nóng làm tiêu băng, th́ toàn băng là nước, lúc bấy giờ không c̣n nước nóng năng tiêu và băng bị tiêu nữa.  Nếu c̣n nước nóng và băng, th́ là nước chưa thuần nhất.  Cũng thế, nếu c̣n cái ta để giác ngộ cái ta trước, th́ chưa rời được bốn tướng.

 

Nầy thiện nam, các chúng sanh đời sau, bởi không rời được bốn tướng, nên tuy trải qua nhiều kiếp, siêng năng tu hành khổ hạnh, nhưng chỉ thành hữu vi mà thôi, chứ không thể chứng được Thánh quả.

 

Tại sao thế? Bởi nhân các ngă tướng: Có chứng, có ngộ, cho là thành tựu quả Niết Bàn, chẳng khác nào người nhận giặc làm con, nó sẽ phá tan gia tài quư báu vậy.

 

Nầy thiện nam, nếu hành giả c̣n ưa Niết Bàn tức là c̣n Ngă tướng;  Chẳng qua ngă tướng bị ẩn phục, rồi lầm cho đó là tướng Niết Bàn.

 

C̣n ghét sanh tử tức là c̣n ngă tướng.  Chúng sanh riêng ghét sanh tử, ưa Niết Bàn, chứ đâu biết rằng, cái ưa đó là gốc sanh tử, c̣n ghét là gốc triền phược.

 

Nầy thiện nam, làm sao biết là ưa và ghét là gốc của sanh tử triền phược?  Bởi các chúng sanh tu đạo Bồ Đề, nếu c̣n đôi chút biết ḿnh chứng được đạo quả thanh tịnh, thế là chưa diệt trừ được tận gốc ngă tướng, nên c̣n sanh tử triền phược.

 

Nầy thiện nam, trong khi có người đến khen ngợi kính phục, hành giả lại sanh vui mừng, muốn tế độ người đó.  Trái lại, nếu bị người chê bai hủy báng, th́ hành giả lại sân hận.  Do đó mà biết cái ngă kiến vẫn c̣n kiên cố ẩn núp trong tạng thức;  Nó thường lai văng trong các căn của hành giả , không gián đoạn vậy.  Người tu hành bởi không trừ được ngă tướng, cho nên không thể nhập được Viên Giác thanh tịnh.

 

 Nầy thiện nam, nếu hành giả muốn biết ḿnh được vô ngă chưa, cứ xem trong lúc ḿnh bị người hủy nhục, mà không thấy có người hủy nhục, như thế là được vô ngă.

 

Trái lại, trong lúc thuyết pháp độ người, mà c̣n thấy có ta thuyết pháp, thế là ngă tướng chưa đoạn.  C̣n nhơn tướng, chúng sanh tướng, thọ mạng tướng cũng thế.

 

Nầy thiện nam,  ngă tướng là cái trọng bịnh của hành giả.  Song chúng sanh đời sau, lại nhận lầm cái trọng bịnh nầy, cho là ḿnh chứng được pháp Niết Bàn, thật đáng thương xót.  Bởi thế, chúng càng tinh tấn tu hành chừng nào th́ lại càng thêm cái bịnh ngă tướng chừng ấy; V́ thế nên không nhập được Viên Giác thanh tịnh.

 

Nầy thiện nam, chúng sanh đời sau, chấp theo sự kiến giải và hạnh của Như Lai, làm chỗ hiểu biết và hạnh của ḿnh, song v́ không biết bốn tướng c̣n ẩn núp bên trong, nên chẳng thành tựu được Thánh quả.

 

Hoặc có chúng sanh chưa được đặng đạo, mà nói ḿnh đă đặng Đạo;  Chưa chứng quả mà nói ḿnh đă chứng quả;  Thấy người tinh tấn tu hành th́ lại sanh tật đố.  Bởi chúng sanh nầy chưa đoạn trừ được ngă ái nên không nhập được Viên Giác thanh tịnh.

 

Nầy thiện nam, chúng sanh đời sau trong mong thành đạo, mà không cầu cho ngộ đạo.  Chỉ ưa học nhiều, nói suông để tàng trử ngă tướng.

 

Hành giả phải phát tâm đại dơng mănh, hàng phục các phiền năo.  Những pháp lành chưa chứng được phải tin tấn tu cho chứng.  Các pháp ác chưa đoạn phải tin tấn đoạn cho được.  Khi chạm cảnh không c̣n tham, sân, si, mạn ái, v.v...đều vắng lặng.  Như Lai ấn chứng cho người nầy, lần lượt sẽ thành tựu được Viên Giác.

 

Trên đường tu hành, hành giả phải cầu Thiện Hữu Trí Thức chỉ dẫn, mới khỏi bị tà kiến.  Song, nếu hành giả, đối với Thiện Trí Thức, lại phân biệt sang hèn, sanh tâm thương ghét, th́ cũng không thể nhập được biển Viên Giác thanh tịnh.

 

Khi ấy, Đức Thế Tôn, muốn tóm lại nghĩa trên, nên nói bài kệ rằng:

 

Tịnh Nghiệp, ông nên biết

Tất cả các chúng sanh

Luân hồi từ vô thỉ

Đều do chấp ngă vậy

Nếu không trừ bốn tướng

Chẳng chứng quả Bồ Đề

Nếu c̣n tâm thương ghét

Hay tật đố si mê

Ấy là kẻ mê muội

Không được nhập Viên Giác

Người muốn được giác ngộ

Trước phải trừ tham, sân

Tâm hết chấp ngă, pháp

Mới được nhập Viên Giác

Thân nầy c̣n chẳng có

Thương ghét do đâu sanh?

Hành giả phải cầu thầy

Mới khỏi đoạn tà kiến

Cầu thầy mà phân biệt

Thi không nhập Viên Giác.